Đúng lúc cô không chút chú ý nào, hai tay của cô đã bị ép giơ cao qua đầu.
Tay bị Mục Lâm Kiên nắm rất chặt.
“Anh… Thả em ra.”
“To hơn một tí.” Mục Lâm Kiên khinh miệt mà nhìn cô cố gắng nhỏ giọng.
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Anh không thích người khác quấy rầy anh ngủ, kể cả em.”
Mục Lâm Kiên siết chặt tay Vũ Vân Hân, làm cô đau đớn mà nhíu mày.
“Lỡ dì ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao?”
“Em gặp nguy hiểm à?” Mục Lâm Kiên sốt ruột nhìn cô, nghiêm nghị nói: “Ngày mai nếu em mở cửa, tôi lập tức đưa dì ta đi.”
Vũ Vân Hân không còn lựa chọn nào khác đành phải bình tĩnh lại.
“Vân Hân, sao cháu còn chưa chịu mở cửa.
Dì thật sự rất nóng lòng có chuyện muốn nói với cháu.”
Mục Lâm Kiên mất kiên nhẫn đứng lên.
Vũ Vân Hân không kịp kéo anh lại cánh cửa đã mở ra rồi.
“Có chuyện gì vậy?” Mục Lâm Kiên trừng mắt bày ra vẻ mặt nghiêm nghị.
Dì ấy kinh hãi mở to mắt: “Chủ tịch Mục… thì ra cậu ở đây.
Vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Dì ấy vội vàng bước về phòng, Mục Lâm Kiên đóng sầm cửa lại tạo ra một tiếng rầm lớn.
Hành lang lại trở nên yên tĩnh.
“Nếu em không đi ngủ, ngày mai em không cần dậy.” Mục Lâm Kiên tức giận nhìn cô chằm chằm.
“Tôi đi ngủ ngay đây.”
Vũ Vân Hân mím chặt môi, nằm xuống kéo chăn bông lên.
“Không ôm sao?” Mộ Lâm Kiên lạnh lùng liếc mắt
“Tôi không muốn ôm.”
Đêm nay đã nói muốn gần gũi với anh mà bây giờ cô lại lăn ra ngủ như thế này.
“Em không ôm, vậy để tôi ôm em” Mục Lâm Kiên ôm lấy cô, trìu mến hôn vào trán, tay xoa xoa cằm Vũ Vân Hân nói.
“Được rồi, ngủ thôi.”
Vũ Vân Hân ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, úp mặt vào ngực, uể oải ngáp một hơi dài.
Ba giờ sáng, ba đứa bé mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Quay đầu lại thì thấy nguyên khuôn mặt của Lục Tâm hiện ra trước mắt.
Ba đứa bé đều đột ngột bật dậy.
“Mục Lâm Kiên, ông chú cặn bã này thật sự đã tráo đổi búp bê của chúng ta rồi.”
Lục Tâm đã ngủ say như chết, còn không biết ba đứa đã dậy từ lúc nào.
Bọn trẻ tức giận bước xuống giường và tiến về phía phòng bệnh.
Một cái bóng trắng chợt lướt ngang trước mắt cậu.
Há Cảo sợ hãi khựng lại nói: “Các anh em, có thấy cái gì đó kì lạ không?”
“Không thấy.” Bánh Bao và Màn Thầu nghi ngờ nhìn xung quanh.
Há Cảo nhíu mày, chậm rãi giảm tốc độ đi theo sau Bánh Bao.
“Anh bạn nhỏ, đêm hôm khuya khoắt lại không ngủ, đang muốn tìm chết sao?”
Một giọng nói lạnh lẽo và yếu ớt vang vang từ phía cuối hành lang..