Ba đứa bé đứng yên bất động trong bầu không khí rùng rợn đó.
Bọn trẻ ôm nhau, đảo mắt quan sát xung quanh.
“Bà thì hãy mau đi ngủ đi, phụ nữ thức đêm sẽ mau già và xấu xí đi đó.” Há Cảo lấy hết can đảm, hùng hổ hét to, dù bản thân đang rất sợ cũng phải khuyên bảo cái người bọn trẻ nghĩ là ma đó.
“Các em, ngẩng đầu cao lên, đừng để bị hù dọa.” Bánh Bao giả vờ dũng cảm mà hét lên một tiếng.
Ba đứa bé lập tức đứng thẳng người, ra vẻ nam tử hán đại trượng phu.
“Trên đời này làm gì có ma.
Đừng có những kẻ giả ma giả quỷ hù người khác.” Màn Thầu là đứa trẻ sáng suốt nhất trong cả ba, lúc này mới có thể suy nghĩ ra: “Nếu bà còn tiếp tục hù dọa chúng cháu, cháu sẽ thay mặt luật sư kiện bà tội gây tổn thất tinh thần cho người khác.”
“Ha ha ha.
Nhóc con, cháu nghĩ cháu có thể dọa chết ta bằng một chút chiêu trò nhỏ đó sao? Xem ra nếu không cho bọn cháu xem một chút màu sắc thì bọn cháu không biết ta lợi hại như thế nào rồi”.
Ba đứa bé nhìn nhau chằm chằm, ban đầu là hồi hộp lo sợ, lúc sau nghe đến màu sắc thì đột nhiên nở nụ cười.
“Chúng cháu thích màu vàng.
Cho chúng cháu xem một chút màu vàng đi ạ.
He he he.” Bọn trẻ quay lại hướng về phía phát ra âm thanh: “Để xem bà làm thế nào mà cho chúng cháu nhìn thấy được một chút màu vàng.
Lục Tâm lợi hại như vậy còn không làm được, bà làm bằng cách gì chứ?”
Ba đứa trẻ cười quái đản rồi từng bước tiến về phía cuối hành lang.
Nhận thấy bọn trẻ sắp tiến lại gần, giọng người phụ nữ đó biến mất.
Ba đứa trẻ bất chợt dừng lại.
Có tiếng nói thì không sao, đằng này tiếng nói đó biến mất rồi, tụi nhỏ cũng không dám mạo hiểm mà bước tiếp qua đó.
“Lục Tâm, chúng cháu sắp tiêu rồi, nếu chú không mau đến cứu Mục Lâm Kiên chắc chắn không tha cho chú.” Há Cảo nhanh trí nhấn cuộc gọi khẩn cấp trên điện thoại di động gửi cho Lục Tâm.
Lục Tâm vốn đang ngủ say lại bị ba chữ Mục Lâm Kiên làm cho hoảng sợ, ngay lập tức chạy đến chỗ bọn trẻ.
Có thêm người lớn đi theo, ba đứa bé cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Giữ chặt miệng ba người lại đấy, có một người phụ nữ đang giả ma giả quỷ hù dọa chúng cháu.”
“Được rồi.
Cậu chủ.”
Ba đứa trẻ rất ra dáng một vị thiếu gia: “Chúng cháu phải tóm được nó ra.”
Nói rồi cậu tự tin quay đi.
“Định đi đâu vậy?” Lục Tâm thắc mắc, nhanh miệng hỏi bọn trẻ trước khi chúng rời đi.
“Làm một việc vô cùng quan trọng ạ.”
Dứt lời ba đứa trẻ chạy đi mất hút.
Lục Tâm lập tức hiểu ra cái gì đó: “Này, các con không được phiền đến Chủ tịch Mục và chị Vũ đấy.”
Nếu Mục Lâm Kiên mà bị quấy rầy, anh ta nhất định sẽ bị trừ lương tăng ca cho hết sạch.
“Ông chú kia thật là, cố hết sức lợi dụng búp bê của chúng ta.
Thật là.”
“Thật quá tệ.
Anh đã sắp xếp cho Mục Lâm Kiên một cuộc phẫu thuật rồi.
Thật đáng lo ngại quá.”
Lục Tâm sững sờ, không tin được những lời vừa rồi của đám nhóc trước mặt: “Các con vừa nói là sắp xếp cái gì cho Chủ tịch Mục?”.