“Thắt ống dẫn tinh.”
“Cái gì?” Lục Tâm bàng hoàng, giây lát không biết nên tiếp thu tin động trời này bằng cách nào.
Trước khi đi anh ta hiểu chuyện gì đang xảy ra, ba đứa trẻ đã mở cửa.
“Xem ra phải ăn mặc thật đẹp.” Há Cảo nói thì thào.
“Tay của bố cũng rất an toàn.”
Bánh Bao cũng gật đầu đồng tình.
“Hình tượng cũng vô cùng khỏe mạnh.” Màn Thầu gật nhẹ đầu.
Sau khi chắc chắn rằng Vũ Vân Hân vẫn an toàn, ba đứa trẻ lặng lẽ đóng cửa lại.
Lục Tâm vội vàng đi về phía ba đứa trẻ, thở hổn hển nói: “Các con thật sự là đang dọa chết chú mà.”
“Chú nghĩ chúng cháu muốn làm gì?” Ba đứa trẻ nhìn Lục Tâm hỏi.
“Không được.”
Ba đứa trẻ quay hướng, đi sang một căn phòng khác.
Phòng này là của mẹ Hoàng Linh, nét mặt của Màn Thầu trở nên sắc nét nhất trong cả ba.
Sau khi Màn Thầu xác nhận, ba đứa trẻ quyết định mở cửa ra kiểm tra.
Tay giữa nắm cửa, từ từ ghì xuống mở ra.
Cửa mở rồi.
Qua khe cửa, cậu thấy một người nằm trên giường.
Màn Thầu cau mày nghi ngờ.
Ba đứa nhỏ lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Không phải cô ấy?”
“Lạ thế? Làm quái nào lại không phải? Em rõ ràng nghe giọng cô ấy mà, không thể trong phòng bệnh mà làm ồn được.” Màn Thầu bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Để chắc chắn một lần nữa, Bánh Bao lại hé cửa: “Không phải người.”
Lục Tâm lấy tay giữ lấy cửa phòng, xác nhận: “Là chăn bông.”
“Vậy giọng nói vừa rồi chắc chắn là của cô ấy rồi.” Há Cảo ngạc nhiên, đưa tay lên che miệng.
“Em nói mà, sao có thể nghe sai được.”
“Đây là cái gì vậy?” Há Cảo nhật thấy một vệt màu đỏ trên sàn, nghi ngờ đó là máu.
Chính là máu.
Rất nhạt.
Có dấu vết của một đôi giày cố tình kéo lê dưới sàn, như để xóa bỏ một vài chứng cứ nào đó.
Đi lần theo vết máu lại đến được phòng của Vũ Vân Hân.
“Dì chết rồi à?” Bánh Bao nghi ngờ hỏi.
“Rất có thể.” Màn Thầu nhớ lại đoạn video cậu vừa xem được hôm nay: “Các anh còn nhớ người đàn ông đó không, không biết dì có quen ông ta không? Có phải vừa rồi dì gõ cửa là để kêu cứu…”
“Vừa rồi búp bê không có mở cửa.” Bánh Bao đi tới cửa thì thấy ngay hướng của vết máu, cậu lập tức khẳng định.
“Làm thế nào mà em có cảm giác rằng có ai đó đang cố tình sắp đặt một vở kịch đề phá rối quan hệ tốt đẹp của họ.” Màn Thầu đoán già đoán non..