Mục Lâm Kiên chạy cách hai mươi mét cũng có thể cảm nhận được người phụ nữ này đang tức giận.
“Không phải cô ấy đã đuổi Thẩm Giai Kỳ đi rồi sao?” Mục Lâm Kiên nghi ngờ nhìn Lục Tâm bên cạnh.
“Đúng vậy.
Không sai.”
“Vậy cô ấy còn gì tức giận?”
Mục Lân Kiên nhíu mày, thở dài một hơi, cái tính khí thất thường này, nói thay đổi liền thay đổi.
“Chẳng lẽ là tức giận vì Thẩm Giai Kỳ đã đụng vào đồ của anh? Chẳng hạn như rượu vang đỏ…”
Mục Lâm Kiên suy nghĩ một chút: “Tôi vứt rượu vang đỏ đó đi rồi.”
“Chẳng phải cô ấy chỉ vì người phụ nữ đó mà muốn chết?”
Hai người đoán ra vô số khả năng.
Bỗng dưng, chiếc xe dừng lại.
Đèn xanh trước mặt đã chuyển thành màu đỏ, đương nhiên xe của Mục Lâm Kiên phải dừng lại, theo không kịp tốc độ của Vũ Vân Hân.
“Tổng giám đốc Mục, cần phái người đuổi theo không ạ?”
“Ừ.”
Lục Tâm lập tức phái người đuổi theo Vũ Vân Hân ở khu vực ngã tư khác.
Đến bây giờ Mục Lâm Kiên vẫn chưa hiểu mình đã làm sai chuyện gì, đầu ngón tay đè dãy số điện thoại trong tay xuống.
“Bố, thầy giáo lại tìm bố cáo trạng sao?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng của Há Cảo, như vừa mới tỉnh ngủ.
“Vũ Vân Hân làm sao vậy?”
Ba đứa nhóc mơ màng dụi dụi hai mắt mình, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn: “Búp bê tức giận hả?”
“Ừ.”
“Tối hôm qua bố đã làm chuyện ngu ngốc gì, chẳng lẽ trong lòng không chút ăn năn sao?” Há Cảo dùng giọng nói mềm mại của mình gào thét vào điện thoại.
“…”
Người phụ nữ của mình không hiểu sao lại tức giận, con trai mình không hiểu mô tê tự dưng chửi mình…
Nhất thời, anh cảm thấy làm đàn ông thật khó khăn.
“Tối hôm qua vì sao không mở cửa cho dì bên cạnh thế? Thật là! Cũng bởi vì bố không mở cửa nên dì ấy chết rồi kìa! Búp bê chắc chắn sẽ hận bố chết đi được.”
“Là chuyện này sao?” Mục Lâm Kiên nhíu mày.
“Nếu không thì sao nữa? Bố cũng quá vô tình rồi đấy, dì ấy chết mà bố còn dùng giọng điệu này được!”
Mục Lâm Kiên bất đắc dĩ nói: “Vậy bố phải dùng giọng gì?”
Rõ ràng là một người đàn ông mạnh mẽ vang đội, vừa bị em bé nhà mình quát một phát mà khí thế đã ỉu xìu.
“Bố phải nói thật xin lỗi! Tôi biết mình sai rồi!”
“…”
Nhận lỗi sao?
Đối với một người đàn ông cao cao tại thượng như Mục Lâm Kiên, chuyện câu này còn khó hơn cả lên trời..