Tiếng nổ của pháo diêm pháo căn bản không là gì so với tiếng súng kinh hồn kia.
Mấy người trước mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy nhóc, tựa như đang xem truyện cười.
Mấy hành động không hề có bất cứ sự uy hiếp nào như thế, đối với bọn mà nói chỉ như mấy trò chơi bùn của con nít.
“Tôi muốn nổ chết các người.”
Đối với ba đứa nhóc mà nói, chỉ cần bọn nhóc có thể đi có thể nói có thể sống sót, vậy tất nhiên sẽ báo thù cho Vũ Vân Hân.
Một quả pháo diêm ném tới trước mặt người đàn ông cao lớn cường tráng phía trước: “Bùm” Một tiếng.
Người đàn ông ù tai một lúc, hơi không thoải mái nhíu mày, nhưng vẫn sừng sững đứng tại chỗ, không hề bước lên phía trước cũng không lùi ra đằng sau.
“Vì sao bọn họ vẫn không nhúc nhích nhỉ?” Màn Thầu nghi ngờ nhìn về phía xung quanh, cuối cùng mới phát hiện tất cả mọi người giống như bị nhấn nút dừng hình, bầu không khí có chút quỷ dị.
“Chẳng lẽ chúng ta đã khiến thời gian tạm dừng rồi hả? Tựa như mấy chuyện trên truyện manga á?” Bánh Bao kinh ngạc nhìn hơn mười vệ sĩ trước mặt, đứng sững như mấy đứa đầu đất nãy giờ.
Nhóc cẩn thận đi đến trước mặt người đàn ông cao lớn cường tráng trong trong đó, lấy cái gậy nhỏ ra, cảnh giác dùng sức đâm một cái vào chỗ trí mạng của người đàn ông.
Cảm giác như hoa cúc xuyên vào tim thế kia, nhìn thôi cũng thấy đau.
Nhưng người đàn ông trước mắt này vẫn không hề có một chút biểu cảm đau đớn nào.
“Hình như thật sự không động đậy nữa.” Há Cảo gào to lấy một cái tua vít từ trong túi áo ra, nhanh chóng chạy đến trước xe mình.
Máu tươi dọc theo thân xe nhỏ xuống nền đất lạnh như băng, rất nhanh đã chảy đến cạnh ngón chân cậu.
Thấy cảnh này, bước chân nhỏ lập tức dừng lại.
Khuôn mặt lộ ra vẻ uất ức, miệng nhỏ nhắn co lại: “Búp bê…”
Cậu sợ!
Sợ đây đều là máu của Vũ Vân Hân.
Bánh Bao và Màn Thầu cũng vội vàng đi tới.
“Không phải máu của búp bê.”
Màn Thầu đi đến trước đầu xe: “Là máu của người đàn ông kia.”
Sau lưng người đàn ông có mấy vết thương do súng bắn, hấp hối ghé nửa người lên trên thân xe.
“Đúng nhỉ! Búp bê không chết.” Há Cảo đi đến trước cửa sổ xe, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ lên mái tóc Vũ Vân Hân: “Người phụ nữ này, dậy đi.”
Nói một câu không biết lớn nhỏ, going điệu cũng có vài phần giống với Mục Lâm Kiên.
“Em nói, bây giờ thời gian ngừng lại rồi, chúng ta có nên đi trộm tiền ở ngân hàng không đây?” Bánh Bao lộ ra vẻ xấu xa.
Há Cảo tà mị nở nụ cười: “Quên mang vớ và mũ trùm đầu rồi, sớm biết chúng ta có năng lực thế này, có lẽ lúc nào em cũng phải mang vớ bên cạnh, như vậy chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”
Màn Thầu im lặng nhìn hai vị đại ca này: “Không phải thời gian ngừng lại, là bố chúng ta đứng đằng sau bọn họ.”.