Tức thì không còn cảm thấy thương tiếc người phụ nữ trước mặt nữa.
Mục Lâm Kiên đột nhiên giận dỗi thả cô lại trên ghế.
“Đau quá!” Vũ Vân Hân suy yếu nói một tiếng.
Anh lại hối hận, vội vàng ôm cô vào lòng, cưng chiều bôi thuốc giảm đau giúp cô.
“Thoải mái quá.” Vũ Vân Hân thoải mái rúc vào trong lòng ngực anh: “Thơm quá đi…!”
Tư thế lười biếng ôm cây này khiến Mục Lâm Kiên rất nghi ngờ rốt cuôj người phụ nữ này đã tỉnh chưa.
“Cứng quá đi!” Giọng nói nũng nịu mang theo vài phần ngượng ngùng.
Thần kinh nhạy cảm của Mục Lâm Kiên lập tức căng thẳng hơn.
Anh vô thức nhìn về phía dưới.
Vũ Vân Hân vỗ vỗ bên trên lồng ngực rộng lớn cường tráng của anh: “Quá cứng! Thật thoải mái!”
“…” Mục Lâm Kiên ngẩn cả người, lần đầu tiên bởi vì một người mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Người phụ nữ trong ngực nghe lời như con mèo nhỏ, dùng khuôn mặt non nớt cọ cọ lên ý chí của anh.
Ngay sau đó, anh phát hiện cái tay không an phận kia bắt đầu không ổn.
Đặt giữa tuyến nhân ngư rồi đi xuống…
Mày kiếm của Mục Lâm Kiên nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, đang đùa với lửa à?
“Tôi thích mấy anh trai nhỏ đẹp trai!” Vũ Vân Hân suồng sã dùng tay xốc quần áo anh lên, mò mò khắp noiq.
Mục Lâm Kiên nhìn con mèo nhỏ không an phận này thích chơi thế nào thì chơi, nhưng không có nghĩa sẽ để cô có thể an toàn xuống xe.
Chẳng qua là đây nên cái chết cảm giác, lại để cho hắn áp lực dục hỏa tại làm yêu.
Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị dần trở nên nóng bỏng, người phụ nữ trong ngực dường như đang khiêu khích sự nhẫn nại cực hạn của anh.
“Người ta đau ở đây này!” Vũ Vân Hân nhắm mắt lại, vểnh miệng nhỏ lên, sau đó chỉ vào vết bầm bên miệng mình: “Hôn hôn sẽ không đau nữa!”
Mục Lâm Kiên hơi nhướng mày lên, yết hầu không nhịn được trượt xuống một cái, ánh mắt cũng không khỏi nhìn lại.
Hai tay hữu lực cường thế ôm chặt cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Người phụ nữ đáng chết này đang muốn tra tấn anh à?
Vũ Vân Hân bị một lực nào đó rất mạnh mẽ làm cho đau nhức, suýt chút nữa không thở nổi, cuối cùng chợt mở hai mắt ra.
“Bốp~!”
Một cái tát bất ngờ thăm hỏi trên mặt Mục Lâm Kiên.
Đôi mắt nóng rực của Mục Lâm Kiên chậm rãi nâng lên, đối diện với ánh mắt căm hận của Vũ Vân Hân.
“Nhìn gì mà nhìn! Thả em ra!” Cô rất hung dữ, cho dù cả người mình đang đầy thương tích.
Sau đó dùng móng tay sắc bén cào mạnh lên người anh.
Nỗi hận như nổ gan nổ phổi kai dường như đang muốn xé xác anh ra để giải hận.
Mục Lâm Kiên cũng không phản kháng, càng không ngăn cô lại..