Bởi cô đang rất sốt ruột!
Tìm thế nào cũng không thấy!
Cô thậm chí không nghĩ ra cách nào để tìm được nó.
“Có thể cút được rồi.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói một câu.
Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó về thức nhìn về phía Vũ Vân Hân.
Cô đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt ngập nước nhìn về phía anh, trong lòng uất ức nghẹn lên giống như uống phải nước đắng, cũng không biết nên diễn tả thế nào mới được.
Cô cố gắng thật kiên cường đi đến trước cửa phòng ngủ.
“Không nói em!”
Đôi mắt lạnh nhạt của Mục Lâm Kiên con dừng trên người cô: “Là bác sĩ Lý.”
Vị đại ca này bảo anh ta từ chỗ xa xôi lập tức đến đây, vừa lên hình được mỗi một phút, không có bệnh nên bắt anh ta cuốn gói luôn à?
Anh ta tới đây để bị lạnh lẽo thế này sao?
“Tổng giám đốc Mục thật sự không muốn tôi khám bệnh à? Dù sao bệnh tâm lý cũng phải trải qua thời kỳ ủ bệnh mà.”
“Khám em gái anh!”
bọn nhóc đi học để ghi hết tên chúng nó nào nhà họ Mục, chiêu này rõ ràng là dùng tay không bắt sói mà.”
Mục Lâm Kiên hơi nhíu mày, sau đó vỗ tay mấy tiếng.
Quản gia lập tức đến để đối chiếu sự thật: “Ba cậu chủ nhỏ đúng là đã nhập hộ khẩu vào nhà họ Mục! Tên riêng của các cậu ấy là Mục Thế Kiệt, Mục Thế Minh, Mục Thế Hiên.”
Mục Lâm Kiên nhìn quyển sổ mới này: “Ông cụ làm cho à?”
“Đúng vậy! Cậu chủ!”
Bên trong đúng là không có tên Vũ Vân Hân.
Thành viên gia đình của ba đứa nhóc bên trong chỉ viết bố và ông nội.
“Anh muốn quyền nuôi con thì hãy làm theo quy định của pháp luật, không nên lén lút như thế!” Vũ Vân Hân hận không thể xé nát quyển sổ hộ khẩu kia.
“Em muốn nhập hộ khẩu sao?” Mục Lâm Kiên lạnh tanh hỏi..