Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về


Ninh Phượng cắn chặt răng, tức giận đến mức lỗ mũi cũng banh ra thật lớn.

“Xuống xe!” Vũ Vân Hân hơi gào lên.

Dù không tình nguyện nhưng vẫn phải xuống xe, đi sau lưng Vũ Vân Hân.

Để bà ta tự thú là chuyện không thể, hiện trường án mạng nào cũng không có tung tích và dấu vết DNA mà bà ta để lại, cho nên….

“Tôi muốn tìm luật sư đại diện.” Ninh Phượng cao ngạo nói.

“Muốn luật sư đại diện thế nào…!” Vũ Vân Hân yên lặng, sau đó đi về phía đại sảnh để giải quyết nghiệp vụ của cục cảnh sát.

Ninh Phượng hơi nghi ngờ.


Cả đại sảnh này hình như đều để tiến hành giải quyết nghiệp vụ,bình thường báo án phải vào văn phòng trong kia mới đúng.

“Bà còn không đi nhanh.” Vũ Vân Hân thấy bà ta còn chưa đi theo, không kiên nhẫn nói.

Ninh Phượng nhìn về phía Vũ Vân Hân rồi đi đến chỗ cửa sổ.

“Chào anh, tôi cần xác minh thân phận!” Vũ Vân Hân đưa tài liệu cho nhân viên cảnh sát.

Nghe thấy bốn chữ xác minh thân phận, Ninh Phượng co chân rời đi.

Bây giờ cuối cùng bà ta cũng hiểu ra!
Con nhóc khốn khiếp này muốn khôi phục thân phận Vũ Vân Hân.

Thật sự xem bà ta là kẻ ngu à, muốn khôi phục thân phận Vũ Vân Hân, vậy toàn bộ tài sản chẳng phải không còn là của mình nữa à?
“Đừng đi!”

Một tay Vũ Vân Hân nắm lấy vai bà ta: “Bên cạnh là trung tâm phá án đấy, bà nói tôi có dẫn bà đến đó không, tôi sẽ dùng vụ án của Hoàng Hà để báo án!”
“Chuyện đó không liên quan đến tôi.”
“Đúng là không có liên quan, nhưng tôi nghi ngờ bà! Tôi muốn đề xuất manh mối…! Dù sao trên di chúc của cô ấy cũng có tên của bà.”
“Cô đang uy hiếp tôi sao?”
Vũ Vân Hân lộ ra vẻ sâu xa lắc đầu, đây không gọi là uy hiếp, chẳng qua chỉ nhắc nhở mà thôi.

Hiện tại trong tay cô đúng là chưa đủ chứng cứ, đợi đến chứng cớ đủ rồi, cô sẽ không nhắc nhở Ninh Phượng nhẹ nhàng thế đâu.

“Bà Vũ Vân Hân, đã chết nên bị xóa tên!” Giọng nói của cảnh sát vang lên.

Vũ Vân Hân kéo lấy Ninh phượng: “Bà ấy là mẹ kế của tôi! Ninh Phượng, cũng chính là vợ của Vũ Thế Kiệt! Bà ấy có thể chứng minh đúng thân phận của tôi, tôi chính là Vũ Vân Hân, tôi không chết!”
Những câu này khiến cảnh sát kia bắt đầu cảnh giác.

Năm đó, tin tức thiên kim của Vũ thị chết được người ta đồn rất ồn ào, bây giờ lại nói không chết?
Vậy hôm tang lễ người nằm trong quan tài là ai?
Cảnh sát nhạy bén cẩn thận đánh giá mấy người trước mắt.

“Cô ta không phải Vũ Vân Hân, cô ta là đồ lừa đảo!” Ninh Phượng mở miệng chối bỏ, sau đó la lớn: “Mau cứu tôi! Từ sáng đến giờ tôi bị cưỡng ép tới đây, cô ta chính là một kẻ lừa gạt, tôi không dám phản kháng nên mới tới đây, Vũ Vân Hân thật sự đã chết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận