Nước mắt của Vũ Vân Hân cuối cùng cũng khô hết, bẹp miệng đau lòng nói: “Vâng! Dù sao mẹ cũng không muốn liên quan gì đến em.
Nhưng em có thể hiểu mà, dù sao dì ấy cũng là vợ hai của bố em, em hiểu!”
Sau đó thâm trầm cúi đầu xuống, hờ hững đi qua người Ninh Phượng, thậm chí ngay cả Mục Lâm Kiên cũng không nhìn một cái.
Anh im lặng nhìn vở kịch điên khùng này, nghĩ thầm nếu Ninh Phượng không đuổi theo, ngày mai sẽ thu mua Vũ thị, mua hết, không nên để Vũ Vân Hân làm trò ở đây cả ngày nữa.
“…”
Ninh Phượng lập tức đuổi theo: “Xin lỗi con! Vũ Vân Hân, thật sự xin lỗi! Chuyện không phải như con nghĩ đâu, dù sao trước khi con đến cũng có rất nhiều…”
Vũ Vân Hân không muốn nghe mấy lời giải thích này nữa, duỗi ngón trỏ che môi bà ta lại: “Xuỵt! Mẹ yêu đừng nói nữa, tôi hiểu mà!”
“Không! Con hãy nghe dì nói!” Ninh Phượng dịu dàng nắm chặt tay cô: “Mẹ tin con mà, con chính là Vũ Vân Hân của bọn mẹ, con gái của Vũ Thế Kiệt.”
Vừa dứt lời, Vũ Vân Hân kiêu ngạo lau đi nước mắt, nhỏ giọng ghét sát bên tai Ninh Phượng: “Quả nhiên bà vẫn rất sợ Mục Lâm Kiên, mẹ kế, cám ơn bà nha!”
Cô lập tức quay người cầm phần tài liệu vừa rồi đưa cho cảnh sát tiến hành chứng minh thân phận: “Tôi không phải lừa đảo! Tôi không hề lừa gạt ai cả!”
Cảnh sát kia rất nhanh đã xác minh thông tín cá nhân của cô, những chuyện phức tạp khiến cô đau đầy trước kia cuối cùng cũng hoàn thành, tiếp theo sẽ đến chuyện chiếm lấy tập đoàn Vũ thị, lấy hết tất cả tài sản của mình.
“Chơi chán rồi chứ?” Giọng nói lạnh lùng của Mục Lâm Kiên truyền đến từ sau lưng cô.
Đúng là chút tâm tư nhỏ cũng bị anh nhìn thấu.
Vũ Vân Hân cho anh max điểm vì sự phối hợp hôm nay, hài lòng gật gật đầu: “Em mời anh nha…!”
“Mời gì?” Mục Lâm Kiên hơi hứng thú nhướng mày một cái.
“Đi theo em.”
Cô bước lên phía trước vài bước, không vì lí do gì cả, chỉ sợ bị ôm thôi.
Từ lần trước anh biết dì cả của mình vẫn chưa đến, đàn ông này thật sự không đành lòng để cô đi đứng một lúc lâu.
Thậm chí chỗ ngồi trong phòng làm việc cũng đổi giúp cô một chiếc ghế mát xa vô cùng thoải mái, thậm chí còn hạ lệnh hủy bỏ quy định một tuần mở họp một lần.
Sở dĩ mỗi lần họp đều không gọi Vũ Vân Hân là vì Mục Lâm Kiên đã trở thành giám đốc phụ trách của toàn bộ hạng mục.
Lúc Vũ Vân Hân nằm viện, Mục Lâm Kiên đã giúp cô xử lí hết những chuyện cần làm trong bộ phận dự án.
Đối với Mục Lâm Kiên mà nói, người phụ nữ của anh rất nhiên phải được cưng nhiều.
Anh đi phía sau, yên lặng bước chậm theo cô, lặng lẽ đội mũ lưỡi trai lên, những vệ sĩ xung quanh cũng biết điều lui về phía sau 20 mét.
Vũ Vân Hân đi vào một tiệm mì trong hẻm nhỏ.
“Mời anh ăn mì.”
Vẻ chờ mong của Mục Lâm Kiên lập tức biến mất không sót gì.
Nhìn quán ăn bé như con ruổi kia, anh thật sự không hề muốn ăn chút nào.
Anh chưa chưa bao giờ ăn những món của người bình thường, cũng chưa bao giờ muốn tập ăn cả.