“Tổng giám đốc Mục, vẻ mặt này của anh không được đâu.
Dù sao cũng phải làm quen với cuộc sống của người bình thường chứ.” Lục Tâm rất tận tình khuyên bảo.
Nhìn anh cầm lấy cái ghế nhỏ bé kêu leng keng này, ngồi xuống sẽ rất khó khăn, dù sao đôi chân kia cũng dài thế cơ mà.
Vũ Vân Hân vào trong tiệm trực tiếp gọi hai phần mì thịt bò: “Nhanh lên vào đây nào, đừng có lẩm bẩm nữa, anh tuyệt đối sẽ thích cho xem.”
Mục Lâm Kiên ngay cả bỏ vào miệng cũng không thích, nói chi đến chuyện đi vào.
“Anh ngồi xuống ăn với em không được à?” Vũ Vân Hân chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, sau đó vỗ vỗ.
Mục Lâm Kiên nhìn về phía Lục Tâm.
Lục Tâm dùng mấy chục tờ khăn giấy lập tức lau thật sạch.
“Các anh đúng là, không ngồi thì cũng không nên lãng phí của khăn giấy của của em chứ…! Giả tiền đây!”
“Cho em.” Mục Lâm Kiên giàu làm gì chả được.
Dường như dùng hết cả cuộn giấy để lau rồi mà anh vẫn cảm thấy bẩn
Rất nhanh hai bát mì đã được đưa tới.
Mục Lâm Kiên cố gắng chịu đựng ngồi xuống: “Không ăn mấy thứ này đâu ”
Thẳng nam sắt thép thà chết chứ không chịu khuất phục.
Vũ Vân Hân liếc anh một cái: “Em đói bụng rồi, hơi tụt huyết áp nên muốn ăn, em biết anh không ăn thứ này, trước mặt có đĩa bánh rán hoa quả kìa, anh ăn không?”
Thật ra anh lại rất thích bánh rán hoa quả.
Có thể anh rất ít khi nhìn thấy những quán ăn lưu động thế này, bắt đầu cảm thấy những quán đó không có ghế, không có bàn, không có mặt tiền này cũng rất thú vị.
“Tới đây nào.” Vũ Vân Hân đột nhiên ngoắc tay về phía anh.
Mục Lâm Kiên nghi ngờ nghiêng người qua.
Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng chạm lên mặt anh.
“Ban thưởng!”
Một nụ hôn vội vàng không kịp chuẩn bị này khiến Mục Lâm Kiên cảm thấy được cưng mà sợ.
Ngay lập tức, vẻ ghét bỏ trên mặt vừa rồi tan biến hết, trên mặt đầy dịu dàng ngồi đó.
“Anh muốn ăn không?” Vũ Vân Hân gắp một miếng bỏ tròn thùa, thổi thổi rồi đưa tới trước mặt anh: “Thử một miếng nào.”
Đang muốn đút cho anh à?
Đôi mắt luôn lạnh lùng của Mục Lâm Kiên mang theo một tia giật mình, cần gì quan tâm có vệ sinh không, được đãi ngộ thế này, bình thường anh mơ cũng không được.
Căn bản không muốn bỏ qua cơ hội này!
Anh hơi hé miệng, Vũ Vân Hân đưa vào tận trong miệng anh.
“Ngon không?”
“Không ngon!” Thẳng nam sắp thép vẫn nói chuyện thẳng thắn như trước.
Vũ Vân Hân không cảm thấy thú vị xoay người..