“Không đủ!” Vũ Vân Hân cũng cong miệng: “Sao mà đủ được? Người ta còn muốn kêu lên mà.”
Người đàn ông thật sự rất muốn trầm cảm.
Lúc này, ngoài cửa vang lên từng tiếng bước chân lạnh lùng.
Vũ Vân Hân âm hiểm cong môi: “Có nói thật không? Vẫn không chịu nói thật, nếu tôi cởi áo ra thật, anh cảm thấy mình còn là người nguyên vẹn không?”
“Đồ phụ nữ độc ác nhà cô! Tôi thèm vào!” anh ta làm sát thủ cũng đã lâu, lần đầu tiên gặp người phụ nữ không biết xấu hổ thế này.
“Ba, hai, một, anh có nói không, tôi cởi đây.”
“Bịch!”
Cửa sắt lớn bị đẩy ra.
Người đàn ông ý thức được chuyện này thật sự không ổn: “Tôi nói!”
Anh ta đã thấy bóng dáng của Mục Lâm Kiên đi xuống cửa.
“Tôi nhận tiền của người khác, còn về phần là ai, cô ta cũng không nói với tôi, sau khi đàm phán xong thì trực tiếp đưa tiền cho tôi, còn tôi đi thực hiện.
mới đầu chúng tôi không định giết người phụ nữ kia, người cô ta muốn giết là cô.
Cũng không biết cô đắc tội với anh nữa! Tự giải quyết cho tốt đấy! Tôi cảm thấy người phụ nữ này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.”
Sau khi nói xong nhiều như vậy…
Một giọng nói non nớt như búng ra sữa vang lên: “Toàn là mấy lời vô bổ, không có chút tác dụng nào!”
Há Cảo từ cầu thang đi xuống.
Thật ra người vừa xuống không phải Mục Lâm Kiên, mà là Há Cảo.
Người đàn ông nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Mục Lâm Kiên thì hai mắt đăm đăm: “Sao anh ta…lại nhỏ đi?”
Vũ Vân Hân khó hiểu xoay người nhìn cậu bé đáng yêu trước mặt.
“Cả nhà anh mới nhỏ.” Há Cảo hung dữ nói.
“Không phải Mục Lâm Kiên cao lớn uy vũ lắm sao?”
“Đó là bố tôi! Cho nên người anh muốn giết là mẹ tôi à?”
Nhất thời, người đàn ông phát hiện ra mình đã làm một chuyện vô cùng sai lầm, nhưng cũng may đó là anh ta chưa thật sự ra tay.
Bám dựa vào tầng quan hệ này, người đàn ông thành khẩn nói: “Tôi thật sự không biets người đó là ai, nhưng tôi cảm thấy rất có thể liên quan đến mấy bông hoa dại bên cạnh Mục Lâm Kiên, lúc nghe điện thoại tôi nghe thấy nói kim chủ sẽ kết hôn với Mục Lâm Kiên, câu kia không phải nói với, mà lúc kim chủ nghe, người bên cạnh nói.”
Vậy là cô Thẩm sao?
“Sao anh phải đến phòng của mẹ Hoàng?”
“Lừa cô.” Người đàn ông nhìn về phía Vũ Vân Hân: “Chỉ có những người quen mới có thể thường xuyên vào phòng bệnh của bà ta, mà phòng của bà ta lại gần cô nhất, hơn nữa phòng đó lại gần mấy phòng khác nhất, lúc đó tôi có thể thừa cơ lẻn vào.”
Lời giải thích này làm Vũ Vân Hân nhớ tới bệnh sử của mẹ Hoàng.
Rõ ràng là bệnh nhân bên trái chết, sao lại thành người bệnh bên phải?
“Tích tích tích…”
Đột nhiên đồng hồ điện tử của Há Cảo vang lên: “Người đàn ông gian trá kia đang xem video trực tiếp.”.