Bọn họ hẹn gặp nhau dưới lầu Vũ thị.
Ninh Phượng nhìn phương án hợp tác trên tay mình.
Lúc này, Vũ Thư Anh đi từ cầu thang xuống.
Tối hôm qua thức đêm nên nhìn rất bơ phờ.
Sắc mặt rũ rượi ngồi trước bàn ăn, không nói câu nào đã bắt đầu ăn.
“Con là heo à? Vừa dậy khỏi giường đã ăn cái gì?”
Ninh Phượng càng ngày càng không muốn nhìn con gái ruột này.
Nhất là cảnh tượng Vũ Vân Hân kéo được Mục Lâm Kiên trong cục cảnh sát lần trước, trong lòng bà ta lại cảm giác mình nuôi được một đứa con gái vô dụng.
Trong mắt Ninh Phượng, một người phụ nữ không biết cách trêu chọc đàn ông thì không khác gì đồ vô dụng.
Buồn cười nhất là Vũ Thư Anh hại chết thư ký!
Vị trí người phụ nữ có thể đến gần Mục Lâm Kiên nhất trong công ty lại bị Vũ Vân Hân cướp mất, đứa con gái này của bà ta thật sự quá gà mờ.
Vũ Thư Anh ăn mấy miếng thì không có tâm trạng nữa, buông bát đũa đứng dậy.
“Đứng lại!” Ninh Phượng giống như đang nhặt xương từ trong trứng gà: “Nhìn quần áo con mặc kì? Con bao nhiêu tuổi rồi mà không đi tìm bạn trai đi, đừng nói Mục Lâm Kiên nữa, chỉ cần tổng giám đốc Lăng cũng được rồi.”
Vũ Thư Anh không nói gì, phiền muộn quay người.
“Con đứng lại cho mẹ.” Ninh Phượng phẫn nộ rống to: “Chờ chút theo mẹ đi gặp cô Thẩm.”
Thẩm Tư Giai, Vũ Thư Anh cũng cực kỳ quen thuộc.
Cô ta tới công ty mấy lần, lần nào cũng đều làm khó dễ mình.
Cũng giống như những người phụ nữ khác, dường như ai càng đến gần Mục Lâm Kiên, người đó sẽ là kẻ thù.
“Con không đi.” Cô ta ghét cảm giác bị người ta xem là kém hơn một bậc.
Thẩm Tư Giai luôn cao cao tại thượng, tới giwof cũng chưa bao giờ cho cô ta sắc mặt tốt.
“Không phải con quyết định.” Ninh Phượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô ta: “Con đàm phán hạng mục này cho tốt đi, mẹ không cần biết con dùng cách gì! Nếu như không đàm phán được, con không được quay về nhà họ Vũ nửa bước.”
Dù sao cô ta cũng là con gái bà ta, sao lại không biết hạng mục Ninh Phượng nói chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng chứ.
Ninh Phượng ngạo nghễ đứng dậy, đi đến trước mặt cô ta.
Ngón tay đỏ tươi chỉ vào mặt Vũ Thư Anh: “Mặc kệ có dùng cách gì, cũng phải quỳ xuống thè lưỡi đến mức cô Thẩm hài lòng mới thôi! Nếu như ngay cả chuyện quỳ xuống này cũng không làm được, coi như mẹ không có đưa con gái như con.”
Thẩm Tư Giai cố ý nói muốn Vũ Thư Anh đến đàm phán với cô ta.
Mấy chuyện lộn xộn của phụ nữ, sao Ninh Phượng không biết được.
Bà ta cảm thấy chỉ cần có tiền, mặt mũi cũng chẳng phải thứ gì quan trọng..