Cơ thể lặng lẽ tránh khỏi người Mục Lâm Kiên, giống như tên trộm nói với hai người anh em phía dưới: “Em cũng có thể làm Mục Lâm Kiên thối chết đấy!”
Nói xong một tiếng rắm vô cùng vi diệu vang lên.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng mở mắt ra nhìn lên trần nhà, mở tay ra lật người lại, một tay kéo chăn sang một bên, thoáng chốc đã ôm Há Cảo vào trong ngực.
Há Cảo lập tức vô cùng lo lắng.
Nên mới công kích liên hoàn thả luôn mấy cái, dường như rất đúng nhịp.
Bánh Bao và Màn Thầu thật sự không chịu được nữa, vội vàng lui khỏi chiến trường.
Mùi này thật sự khiến người ta không hít thở nổi, Mục Lâm Kiên giả vờ như bị thối quá tỉnh ngủ.
Chóp mũi anh tuấn cố chịu đựng ngửi trong chăn: “Người phụ nữ này, em ăn đồ hỏng à?”
“Đúng vậy, bị anh ôm không nín được đấy.” Há Cảo giả gịong của Vũ Vân Hân.
Mục Lâm Kiên híp mắt lại, nhìn về phía “Vũ Vân Hân” không được lộ ra ngoài ánh sáng trong ngực.
“Không nên xốc lên đâu! Em thật sự sợ thối chết anh thôi! Em nghĩ tình huống này chỉ cần để mình em cảm nhận là được.”
“…”
Mục Lâm Kiên ôm lấy tay nhóc rõ ràng đã hơi thả lỏng.
Anh có bệnh thích sạch sẽ!
Nhất là mấy mùi thế này…
Cả người anh dường như hơi né ra, sau đó lập tức xuống giường.
Đôi chân thon dài bước xuống đi về phía trước, vô tình kéo luôn cả chăn xuống.
Há Cảo xuất hiện trước mặt anh như cục thịt nhỏ.
Thoáng chốc, khuôn mặt Mục Lâm Kiên như tái đi.
“Hi! Bố ơi! Sao sao thế! Yêu bố nhắm!” Lúc này, Há Cảo ngoài ra vẻ đáng yêu ra, cậu không biết nên làm gì cả.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn cậu, sau đó lại nhìn cơ thể mình một cái, không lời bào đã đi vào phòng tắm.
Anh muốn tắm rửa!
Không tắm cho sạch sẽ điên lên mất.
“Bố ơi, bố nên tắm sạch sẽ một chút! Người ta nằm trên giường chờ bố đấy.”
“Người đâu, đổi giường!”
Anh gầm lên giận dữ môj tiếng, lập tức khiến cả trang viên đều sợ hãi.
Vũ Vân Hân đang trang điểm nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến giọng nói của ba đứa nhóc.
Cô tò mò đi qua.
Cửa mở ra, vừa đi vào đã nghe thấy tiếng thì thầm của mấy đứa nhóc.
“Sao bố lại có thể ghét bỏ em như thế đượ? Tốt xấu gì em cũng là con ruột mà!” Há Cảo đau thấu tim can ngồi bên cạnh, nhìn người giúp việc đổi chiếc giường mới.
“Haiz, anh cũng muốn vào một cái.” Bánh Bao và Màn Thầu hít hà cơ thể mình, hình như mùi kia vẫn còn.
Ba đứa bé bước tới trước phòng tắm, nhìn phòng tắm thông qua kẽ hở trước mặt, sau đó tự giác cởi quần áo ra.
“Con cũng muốn tắm!”.