“Được rồi.
Các con đợi chút nhé.”
Không vì thứ khác thì là vì con, càng là vì công lý.
Vũ Vân Hân đi thẳng tới trước mặt những người liên tục chen hàng ở đằng trước: “Thật xin lỗi, làm phiền một lát.
Tôi muốn hỏi là các vị có chuyện gì gấp lắm à?”
Mấy bà lớn giàu có này cùng một dạng với cô Võ, trước khi nói phải quan sát, đánh giá một lượt đã.
Nhìn thấy chiếc túi bên người Vũ Vân Hân không quá một tỷ rưỡi thì đám người đó xoay người đi bằng vẻ coi thường, tiếp tục nói chuyện với nhau.
“Nếu các vị không có chuyện gì gấp thì có thể không chen hàng mà xếp theo thứ tự được không?”
Vẫn không có ai đáp lời Vũ Vân Hân, đối với những người này mà nói thì hình như cô không tồn tại trong không khí vậy.
“Các vị phản ứng như vậy là không đồng ý đúng không?” Giọng điệu của Vũ Vân Hân bớt đi một chút ấm áp so với vừa nãy.
Sự nhẫn nại của cô bắt đầu bị bào mòn từng chút, từng chút một.
“Cô là cái gì, có tư cách gì mà nói chuyện với chúng tôi?” Một người phụ nữ mặc quần áo thương hiệu Chanel trong đám người đó liếc mắt một cách kiêu ngạo.
Mấy người khác thì che miệng cười khẩy: “Biến về đi! Mấy người chúng tôi còn chưa vào được thì cô có tư cách gì mà gào thét ở đây?”
“Đến sau đợi sau, không được chen hàng, ngay cả các bạn nhỏ cũng đều hiểu chuyện này, sao các người lớn tướng rồi mà còn không hiểu vậy? Lẽ nào từ trước đến giờ người nhà các người đều không được giáo dục à?”
Lời phản bác của Vũ Vân Hân khiến cho những quý bà giàu có này trừng mắt nhìn cô ngay tức khắc: “Cô giáo huấn chúng tôi?”
“Không phải giáo huấn! Tôi chỉ dựa vào thân phận là phụ huynh của mấy đứa trẻ để nói với các người, không được chen hàng, phải tuân thủ hàng lối, hiểu không?”
Đến bây giờ mà Vũ Vân Hân vẫn còn kiềm chế được cơn nóng giận, không chửi điên lên.
“Thứ chúng tôi có là tiền, mỗi năm đều tiêu tốn không ít tiền cho ngôi trường này, cô chi vào đây bao nhiêu tiền rồi, có cần cô tới giáo huấn chúng tôi không? Con người cũng phân thành ba bảy loại, loại thấp kém như cô mới đóng góp một chút mà cũng thấy xứng đáng à?”
Đám phu nhân nhiều tiền đó vừa nói dứt lời thì sau lưng Vũ Vân Hân truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Tôi cứ tự hỏi là sao mình lại thấy chướng mắt như thế, hóa ra là do có một kẻ lừa đảo đang ở đây, thảo nào không khí cũng trở nên vẩn đục.” Trong lời nói của cô Võ hàm chứa ẩn ý, cô ta đi tới trước mặt Vũ Vân Hân bằng vẻ thanh cao: “Đồ lừa đảo, ngay cả thông tin cũng là giả, cô có biết xấu hổ là gì không hả? Sao vẫn còn dám đến đây tham gia hoạt động? Đúng là chỉ biết kêu gào như con chó! Không phải đã xóa tên cô rồi sao?”
Mấy giáo viên đi cùng toát mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô Võ, nói ít thôi.”
Cô Võ hận không thể bắt loại phụ nữ thấp kém như Vũ Vân Hân cút đi, dù sao thì ở trường học này cũng không có bất cứ ai dám kiêu ngạo mà đối đầu với cô ta như vậy.
“Cô xem trộm thông tin cá nhân của tôi sao? Còn tung tin đồn nhảm mà không có sự cho phép? Tôi nghĩ tôi có tư cách kiện cô về tội bôi nhọ danh dự của người khác đấy.” Vũ Vân Hân không nhanh không chậm nói.
“Tôi là Chủ tịch hội ủy viên, sao tôi lại không thể xem thông tin của cô? Tôi còn đọc một cách quang minh chính đại đấy.”
“Cũng đúng nhỉ! Nhưng tôi nghĩ là tôi có thể kiện cô về tội bịa đặt thông tin đấy.”.