Vũ Vân Hân nhếch miệng cười, cao ngạo tiến lên trước một bước: “Nói đến vị trí này của cô, tôi thấy rất thơm đấy! Có thể chen hàng, có thể kiêu ngạo, có thể coi trời bằng vung, điều quan trọng nhất là còn có người hối lộ? Cô nói xem, nếu như tố giác ra ngoài hoặc ngồi vào vị trí của cô thì sẽ thế nào nhỉ?”
Cô Võ cười lạnh: “Cô có khả năng đấy à?”
“Vậy cô xem xem tôi có khả năng hay không nhé!” Vũ Vân Hân nói xong thì thẳng thừng chen hàng lên trước mấy người phụ nữ kia: “Các người có thể chen hàng, tại sao tôi lại không thể?”
“Chúng tôi không giống cô, thân phận của chúng tôi cao quý, cô là thứ đồ chơi gì chứ?” Vài vị phu nhân giàu có đã hét lên.
Giáo viên trong trường khó xử vô cùng, vội vàng gọi hiệu trưởng tới.
“Ôi chao cô Vũ, cô ở đây à? Cuối cùng tôi tìm được cô rồi.
Thật tốt quá!”
Hiệu trưởng vừa tới đã kính cẩn chào hỏi khiến tất cả mọi người đều sửng sốt kinh ngạc.
“Mời cô tham gia vào hội được không? Có gì cứ việc nói.”
“Không cần tham gia nữa.” Vũ Vân Hân không muốn gia nhập, dẫu sao thì Mục Lâm Kiên cũng không cần thiết phải ở đây.
“Cầu xin cô đấy, coi như là cho tôi chút mặt mũi.”
Hiếm thấy hiệu trưởng khiêm nhường như vậy nên Vũ Vân Hân nhếch môi mỉm cười nhìn về phía cô Võ ở sau lưng: “Mấy người này chen hàng làm cho chúng tôi không thể nào bốc thăm đàng hoàng được, phải làm sao đây?”
“Không sao.
Cô lên trước.”
“Anh có điên không? Hiệu trưởng, chúng tôi chính là lãnh đạo của Hội ủy viên phụ huynh, sao có thể ngang hàng với những người này được?” Cô Võ tức giận vô cùng.
Hiệu trưởng không thèm để ý đến cô ta mà khiêm nhường mời Vũ Vân Hân tới chỗ bốc thăm.
Vũ Vân Hân còn không quên gọi những người ở phía sau đi lên.
“Hiệu trưởng, anh làm như vậy là không thèm để chúng tôi vào trong mắt có phải không?” Cô Võ muốn dựng tóc lên.
Vũ Vân Hân đã bốc thăm xong, cuối cùng thì ba đứa trẻ cũng có thể đi vào trong ăn tiệc buffet rồi.
“Cô đứng lại cho tôi!”
Vũ Vân Hân còn chưa kịp đi vào thì đã bị cô Võ giữ chặt vai lại.
.
Đam Mỹ Hài
“Tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện, cô đã phá vỡ quy định của chúng tôi! Cô mới tới nên không hiểu chuyện, nhưng không sao cả, tôi sẽ dạy dỗ cô cẩn thận.”
Nói xong, hai cô gái mặc quần áo trắng giống như người ăn kẻ làm của nhà họ Võ tiến lên phía trước, muốn giữ chặt hai bên người của Vũ Vân Hân.
Vũ Vân Hân khinh thường nhìn hai cô gái đó: “Dạy dỗ như thế nào? Các người làm chủ quy tắc ở đây à?”
“Cô chọc giận chúng tôi, chúng tôi sẽ không để cô được yên đâu, bao gồm cả đứa con theo học trường này của cô nữa.
Cô đã trở thành kẻ thù công khai của Hội ủy viên phụ huynh chúng tôi.”
“À! Tôi còn không muốn tham gia! Tôi muốn rút rồi.”
Cô nói xong thì dùng một tay đẩy hai cô gái bên cạnh ra đằng sau.
Vũ Vân Hân khởi động xương cốt phát ra âm thanh răng rắc: “Đừng chọc giận tôi! Tôi không thích đánh phụ nữ, nhưng nếu như muốn đánh thì các người cũng không phải là đối thủ của tôi đâu.”
“Các người bắt nạt Búp Bê của chúng tôi, chúng tôi sẽ gọi bố tới xử lý các người.”.