Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về


Anh giống như một vị vua cô độc, ngạo mạn bước xuống từ chỗ khán giả.

Mỗi bước đi đều giống như dẫm đạp vào trái tim mỗi người, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết bất cứ ai.

Khắp thành phố A này, Mục Lâm Kiên giống như quả có gai, hành động ngang ngược như nhà tài phiệt.

“Bị bắt nạt à?” Dáng người cao lớn của Mục Lâm Kiên bước đến chỗ Vũ Vân Hân.

Từ góc nhìn của cô Võ, muốn nhìn Mục Lâm Kiên thì phải ngửa mặt lên.

Cô ta không thể đứng dậy vì đầu gối bị thương bởi phát súng vừa rồi nên chỉ có thể quỳ xuống.

Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thân hình của người đàn ông kiêu ngạo đó.

Từ giày thể thao màu trắng đến đôi chân thon dài…

Hình dáng đó, khuôn mặt quen thuộc đó khiến đôi mắt của cô Võ mở to ra.

Mục Lâm Kiên trìu mến nhìn Vũ Vân Hân: “Bị bắt nạt sao không nói?”
Giọng điệu rất cưng chiều, dường như làm sụp đổ những hiểu biết của cô Võ về Mục Lâm Kiên.

Mục Lâm Kiên tiến lại gần Vũ Vân Hân.

“Đừng! Tôi muốn làm xong chuyện này.” Vũ Vân Hân đẩy tay anh ra, cô biết anh đang định làm gì.

Nhất định là muốn đưa cô đi chữa trị.

Sắc mặt Mục Lâm Kiên trở nên lạnh lùng: “Không được!”
“Làm ơn đi! Đây là hoạt động hiếm hoi của bố mẹ và con cái, mà còn là lần đầu tiên gia đình chúng ta đông đủ như vậy.”
Lời này làm cho trái tim Mục Lâm Kiên ấm lên, anh không có cách nào từ chối nữa.

Cô Võ đang quỳ trên sàn không dám tin cảnh tượng trước mặt, lại còn là một nhà năm người.


Vậy em gái của cô ta là gì?
“Người đâu, lôi người cản đường này đi!” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.

Cô Võ như phải chịu sự sỉ nhục rất lớn: “Tôi là cô cả của nhà họ Thẩm đấy! Mục Lâm Kiên, anh không biết tôi sao?”
Cho dù bây giờ cô ta có thảm hại như thế nào thì cũng không chấp nhận được chuyện bản thân là kẻ cản đường.

Mục Lâm Kiên phớt lờ, quay người lại nhìn Vũ Vân Hân: “Cảm thấy không thoải mái ở đâu thì phải nói với tôi.”
Dáng vẻ hạnh phúc của Vũ Vân Hân là sự ngưỡng mộ của mỗi người phụ nữ.

Bây giờ thì mấy bà lớn lắm tiền nhiều của cũng không dám tiến đến gần, chỉ biết im lặng đứng ở đó, tự trách mình có mắt mà không thấy thái sơn.

Hai vệ sĩ khiêng cô Võ đi.

Cô ta bị ném ra ngoài cửa.

Võ Kiệt khóc chạy theo: “Vì sao lại đánh mẹ của tôi? Các người là đồ khốn kiếp.”
Nhìn thấy dáng vẻ chạy loạn xạ của Võ Kiệt, là bạn cùng lớp, ba đứa nhỏ đồng cảm đi theo phía sau: “Mặc dù mẹ của cậu ta đánh mẹ chúng ta nhưng mà chúng ta cũng phải thông cảm.

Dù sao thì bây giờ nhà họ Võ đã tuyên bố phá sản, Võ Kiệt từng là người khiến người khác mới nghe tên thôi mà đã sợ đến mức hồn xiêu phách lạc ở trường mẫu giáo, bây giờ lại trở thành một cậu chủ nghèo túng.” Ba đứa nhỏ buồn phiền thở dài: “Đáng thương cho cậu chủ Võ, cuối cùng cũng nghèo rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận