Mục Lâm Kiên bóp cằm, buộc cô phải ngẩng mặt lên đối mặt với anh.
Tinh nghịch dùng đầu ngón tay xoa xoa làn da mỏng manh của cô, dùng bàn tay to nắm lấy bàn tay còn lại của cô, đặt trực tiếp lên đại thắt lưng trên áo choàng tắm của anh.
Cô nhăn mặt và siết chặt tay.
Chính cô là người có lợi thế, nhưng tại sao cô lại cảm thấy xấu hổ như vậy.
“Giả bộ cái gì!” Mục Lâm Kiên kéo áo choàng tắm của mình một cách thờ ơ và mở ra.
Cô đột ngột nhắm mắt lại.
Cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt cô từng bước tiến lại gần, vòi hoa sen lại bật lên.
Vòi nước lại phun vào người cô, một lần nữa làm mờ đi tầm nhìn của cô.
“Tiếp tục tắm rửa” Giọng điệu kiêu ngạo giống như một vị vua giễu cợt.
Vũ Vân Hân vốn buộc tóc đã bị Mục Lâm Kiên cởi ra.
Nước làm rối tung mái tóc của cô, khuôn mặt thanh tú của cô ửng lên xinh đẹp bởi làn sương ấm áp.
Cô như đóa hoa nở rộ khiến anh không khỏi dao động.
“Búp Bê, Búp Bê! Chúng con yêu mẹ!” Một tiếng chuông điện thoại trẻ con cuốn đi thú tính của Mục Lâm Kiên.
Anh dừng lại, nhìn vào túi Vũ Vân Hân và lấy điện thoại ra.
Cuộc gọi video của ba em bé dễ thương đã kết thúc.
Trong căn phòng trọ vắng lặng lúc đêm khuya, Màn Thầu tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Chiếc giường bốn người vốn chật chội tối nay bỗng rộng rãi hơn.
Cậu nhìn sang chiếc giường trống bên cạnh và nhìn đồng hồ.
Chết rồi, Búp Bê vẫn chưa về.
Cậu lo lắng bật máy tính lên, nhưng phát hiện máy ảnh đã bị rơi, không kết nối được tín hiệu và không thể nhìn thấy Vũ Vân Hân qua màn hình.
Cậu gọi hai anh mình dậy, nhanh chóng gọi cho Vũ Vân Hân.
Mục Lâm Kiên nhìn hình ảnh trên màn hình, như thể nhìn thấy một phiên bản thu nhỏ của chính mình, chán nản cúp máy, ném điện thoại sang một bên.
Chuyện vốn tính từ từ lại khơi dậy trí tò mò của anh.
“Sao anh lại ném điện thoại của tôi” Vũ Vân Hân vội vàng đẩy anh ra, bước tới cầm điện thoại dưới sàn lên.
Trời đã khuya, bọn trẻ chắc gọi vì chuyện gì đó.
Vũ Vân Hân hai tay dính đầy nước, ướt sũng không mở được điện thoại, đang định xoay người lấy khăn lau đi, Mục Lâm Kiên nhấc cả người lên, trực tiếp ném cô lên giường lớn.
“Là con của tôi sao?” Anh nghiêng người phủ xuống người cô, hai tay mạnh mẽ chống lên hai bên của Vũ Vân Hân, cảm giác áp lực mạnh mẽ khiến thân thể Vũ Vân Hân căng thẳng.
“Trả lời tôi” Đôi mắt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên khẽ rơi xuống.
“Không phải”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhướng mày, cầm lấy điện thoại trong tay, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ.
Vũ Vân Hân bùng nổ, “Tại sao anh lại ném điện thoại của tôi!”.
Cô đứng dậy, lại bị Mục Lầm Kiên đẩy mạnh, “Không phải của tôi, sao cô lại căng thẳng?”.
“Tôi… tôi làm gì căng thẳng, tôi lo cho cái điện thoại” Vũ Vân Hân nhìn đi chỗ khác với vẻ chột dạ.
Cô sợ rằng anh sẽ phát hiện ra nếu cô nói sai.
“Mua cho cô cái mới.”
Người một tay che trời như Mục Lâm Kiên, có thể mua cho cô cả một công ty truyền thông.
“Tại sao chúng lúc nào cũng ở bên cạnh cô thế” Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.
Cuối cùng Vũ Vân Hân cũng nhận ra tại sao anh lại bí mật theo dõi cô, đó thực sự là vì đứa trẻ.
“Làm sao tôi biết được”
“Cô không biết?” Anh giễu cợt, cúi đầu, nhìn qua cô bằng ánh mắt như kiếm bén, “Lần sau gặp lại nếu thấy chúng lại đi theo cô…”
“Anh định làm gì?” Toàn bộ trái tim của Vũ Vân Hân thắt lại.
“Giết chết” Giọng nói vô nhân tính giống như sứ giả phán xét, khiến trái tim của Vũ Vân Hân lạnh lẽo.
Đó là con của anh, anh thực sự muốn giết chết chúng ư? “Bốp.
Trong cơn tức giận, cô mất lý trí tát anh một cái.