Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về


Giá cả gấp mười lần khiến cho Ninh Phượng có thể đứng vững trước mặt tất cả các cổ đông.

Vũ Thư Anh nghe điện thoại bên tai, tủi thân trong lòng không nói nên lời, chỉ có thể yên lặng đáp một tiếng: “Vâng.”
Cô ta sợ nói nhiều hơn một câu sẽ không kiểm soát được tình hình, không khống chế được mà bật khóc.

Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất mà cô ta phải chịu đựng từ khi sinh ra đến giờ.

Màn đêm dần buông xuống trong quán cà phê, người đến càng ngày càng ít, ba người phụ nữ ngồi trong một góc hẻo lánh.

Thẩm Giai Kỳ đi rồi.

Chỉ còn lại Vũ Vân Hân và Vũ Thư Anh.

“Trong xe tôi có quần áo, cô chờ tôi đi lấy cho cô! Ngoài ra thuốc mỡ này dùng tốt lắm, không để lại sẹo!” Vũ Vân Hân đặt thuốc mỡ lên mặt bàn, vào trong xe lấy quần áo ra.

“Không cần.” Vũ Thư Anh tự ti cúi đầu, từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào mặt Vũ Vân Hân.


“Vinh quang trở về gặp Ninh Phượng, cầm bản hợp đồng này, ra vẻ bản thân cũng có chút năng lực, nếu không cô sẽ tiếp tục bị nhìn chằm chằm cho đến chết.”
Lời nói của Vũ Vân Hân khiến Vũ Thư Anh dừng bước.

Tủi thân cả một ngày, cuối cùng không vượt qua nổi một lời quan tâm.

Tuy từ trước đến này cô ta và Vũ Vân Hân đều là kẻ thù nhưng lúc này, cô ta không thể hận nổi.

Vũ Vân Hân đi từng bước về phía cô ta: “Hôm nay cô rất giỏi, ký được dự án có giá trị cả ba trăm tỷ, ở bộ phận dự án của Tập đoàn Mục Lâm mà nói thì cũng được xem là dự án lớn, huống chi là ở Tập đoàn Vũ Thị.

Trở về nói Ninh Phượng mở tiệc chúc mừng đi! Chơi vui vẻ một chút, thả lỏng một chút, đừng nghĩ ngợi gì cả! Ngoài ra sau này Ninh Phượng cũng sẽ không khinh thường cô nữa.”
Dường như lời nói của Vũ Vân Hân đã nói trúng lòng Vũ Thư Anh.

Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người lo nghĩ cho cô ta.

Trên đường tới đây, cô ta luôn nghĩ đến cách đối xử của những người kia.


Ninh Phượng đối xử với cô ta hoàn toàn không giống quan hệ mẹ con ruột thịt mà giống quan hệ chủ tớ hơn.

Hoàn toàn sẽ không để ý đến sự sống chết của cô ta mà chỉ để ý đến chuyện cô ta có thể làm những việc Ninh Phượng muốn hay không.

“Cảm ơn.” Vũ Thư Anh nói những lời mắc kẹt trong cổ họng.

Thật ra từ lần trước ở trong nhà trọ, Vũ Vân Hân giúp báo cảnh sát thì cô ta đã muốn nói cảm ơn cô, nhưng cứ không nói được.

“Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà.”
Lời này khiến Vũ Thư An hơi run sợ.

“Sau này còn phải mời cô chỉ bảo nhiều hơn.” Vũ Vân Hân vươn tay về phía cô ta, ý muốn bắt tay hữu nghị.

Vũ Thư Anh do dự: “Cô muốn lấy lại tài sản?”
Thật ra cô ta không ngốc, thiếu chút nữa đã bị tình cảm của Vũ Vân Hân làm nhiễu loạn lý trí.

“Không phải! Tôi chỉ cảm thấy bên cạnh tôi không có người thân, tôi không muốn sống như một kẻ tứ cố vô thân nữa.” Vũ Vân Hân mất mát cúi đầu: “Tôi biết các người sẽ ghét bỏ tôi, nhưng không sao cả, chỉ cần các người vẫn còn ở thành phố này là được rồi, nếu không thì tôi sẽ cảm thấy mình giống như một cô nhi vậy.”
Vũ Thư Anh nghe mà đáy lòng đè nén, cầm quần áo vào nhà vệ sinh thay.

Vũ Thư Anh luôn nghĩ đến lời nói vừa rồi của Vũ Vân Hân, do dự không biết Vũ Vân Hân có cần biết chuyện này hay không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận