Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về


Vũ Vân Hân càng nghe càng sợ hãi, tính đi tính lại: “Mục Lâm Kiên còn bao nhiêu chai rượu đỏ?”
“Một đống, nhìn thì có vẻ hơn vài trăm chai!”
Nghe thấy số liệu Màn Thầu tính sơ qua, ba mẹ con hết sức kinh hãi: “Tiêu rồi! Mẹ cũng không muốn Mục Lâm Kiên chết sớm đâu.”
Nói xong, cô khẩn cấp lập ra kế hoạch tặng rượu đỏ.

Mục Lâm Kiên đứng bên kia không lên tiếng, nhìn thấy nhóm người vừa gây án trước mắt thì lặng lẽ đi qua, trực tiếp khiêng người có hiềm nghi lớn nhất.

“Này! Thả em xuống!” Đột nhiên Vũ Vân Hân bị bế lên thì có chút bối rối.

Mục Lâm Kiên không thèm để ý, vác thẳng cô lên lầu, bọn trẻ còn chưa kịp đuổi đến thì cửa phòng đã bị đóng lại.

Vũ Vân Hân bị ném lên sô pha, không đợi cô đứng dậy đã bị anh ấn mạnh xuống.

“Anh muốn làm gì?”

Mục Lâm Kiên không trả lời mà áp sát khuôn mặt đẹp trai vào cô, thân mật ngửi ngửi, không có chút mùi rượu nào.

“Lấy được rượu rồi?”
“Vâng.” Vũ Vân Hân còn tưởng chuyện gì.

“Cho ai?” Anh chăm chú nhìn cô.

“Bạn.”
“Là ai?” Hàng lông mày lạnh lùng của Mục Lâm Kiên cau chặt lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào má cô: “Đàn ông à?”
“Không phải! Là cho Vũ Thư Anh.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên trở nên âm u.

Đôi mắt thâm sâu kia như muốn nhìn thấu cô.

“Nói dối.” Câu nói của anh lạnh nhạt đến ép người, anh ôm cô một cách mạnh bạo, mạnh mẽ ấn cô vào lòng, đầu ngón tay khẽ khều vào chiếc nơ bướm của cô.


Chỉ cần kéo một cái, chắc chắn cổ áo cũng trở nên xộc xệch.

“Em không nói dối.” Vũ Vân Hân nói một cách kiên quyết nhưng người đàn ông này vẫn không tin.

Anh dùng sức kéo nơ bướm xuống bằng vẻ bất mãn, dây nơ ban đầu bị nới lỏng, một mảng da thịt trắng nõn như ngọc đập vào thị giác của anh.

Hô hấp của anh trở nên gấp gáp, phà hơi ấm áp lên má cô.

Mục Lâm Kiên dùng sức dụi dụi chiếc cằm nhọn vào vai của cô, râu chọc vào người khiến Vũ Vân Hân vừa thích vừa ngứa.

“Nói!” Giọng nói âm trầm thoáng qua vẻ nghi ngờ và tràn ngập sức mạnh.

Vũ Vân Hân như cục cưng trong lòng bàn tay, không thể thoát khỏi lồng ngực anh, hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.

“Em đưa cho Vũ Thư Anh thật mà.”
Mục Lâm Kiên nhếch môi cười lạnh lùng, rõ ràng hai người đang đấu tranh gay gắt, bây giờ lại hòa nhau rồi à? Anh sẽ tin ư?
“Thật giả dối.” Câu nói đầy sự châm biếm khiến hai mắt Vũ Vân Hân trừng lớn vì hoảng sợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận