Chỉ bằng địa vị ở trong giới thương nghiệp của Lục Tâm, có biệt danh là Mục Lâm Kiên 2.0 cũng đủ để các bà lớn giàu có đó cười chào hỏi anh ta một cách khách sáo.
Ngay sau đó, ba đứa bé nhảy xuống từ trên xe.
Hình ảnh ba đứa bé và hình ảnh mấy đứa con của các bà lớn đó khác nhau một trời một vực, vậy là đôi mắt nịnh bợ của những người phụ nữ đó bắt đầu tiến hành quan sát bọn trẻ theo thói quen.
“Nhiều chị gái tới đón tiếp chúng ta thế này, thật là vui quá đi!” Bánh Bao non nớt mềm mại cười với đám người đó một tiếng.
“Chào các dì ạ!” Đứa bé mới vào cổng trường cũng chào mấy người phụ nữ đó là “dì”, chỉ có ba đứa bé này gọi các cô là “chị”.
Câu này khiến những người phụ nữ đó thay đổi cái nhìn ngay tức khắc.
“Các chị gái ơi, có phải các chị mới hai mươi tuổi không ạ? Trông các chị trẻ lắm!” Há Cảo thả rắm cầu vồng mà tiếp lời.
Bánh Bao cầm máy tính bảng lật tới hình nữ thần của mình: “Mấy chị giống nữ thần của em quá!”
Rắm cầu vồng cứ từng cái, từng cái nối tiếp nhau, Vũ Vân Hân bước từ trên xe xuống nhìn ba đứa bé, không nói gì cả.
Các bà lớn giàu có nhìn thấy Vũ Vân Hân thì cung kính cúi đầu: “Chào mừng Chủ tịch Hội ủy viên.”
Mặc dù âm thanh thưa thớt, không được chỉnh tề như vệ sĩ nhưng đã vô cùng quy củ rồi.
“Mọi người không cần ra nghênh đón tôi đâu, ngại lắm! Tôi không để ý chuyện này đâu, bản thân tôi cũng dễ tính nữa, cho nên các cô không cần quá trang trọng như thế.”
Người trưởng thành đều không thích nói thật.
Đại đa số đều có phân nửa là giả dối, bạn phải tự ngẫm.
Đám bà lớn giàu có đó đều là những người hiểu chuyện, trong giới nhà giàu, các mối quan hệ xã giao cũng là một kiểu xã hội hóa lợi ích.
Mặt tốt của lợi ích xã giao không đơn thuần là những lời nói xoàng mà không chừng còn có thể đem tới đơn đặt hàng lớn hơn trăm tỷ.
“Xin chào! Bà chủ Lý, bà chủ Hoàng, bà chủ La…”
Bọn họ vẫn chưa tự giới thiệu về bản thân mà Vũ Vân Hân đã nhận mặt được.
Điều này khiến mấy người trước mắt vô cùng kinh ngạc.
“Chủ tịch Vũ, cô biết chúng tôi ư?”
“Biết chứ! Ở trong trường, các cô đều là những người đức cao vọng trọng, sao tôi lại không biết được? Nhà cô buôn bán các mặt hàng thuộc da phải không? Năm nay đưa ra thị trường làm ăn thuận buồm xuôi gió, thật khiến người ta hâm mộ.
Hơn nữa tôi cảm thấy chồng cô yêu cô lắm đấy.
Tiếc rằng chồng của người ta…”
Xe đậu ở cửa vẫn chưa đi, Mục Lâm Kiên ngồi ở trong xe nghe thấy lời cô nói vô cùng rõ ràng.
Những lời nói ngấm ngầm hại người này khiến loại đàn ông sắt thép không hiểu tình ái như Mục Lâm Kiên cảm thấy rất khó hiểu.
“Muốn tôi cầu hôn ư?”
Lục Tâm cũng suy đoán, thấy Vũ Vân Hân và mấy bà lớn giàu có này trò chuyện rất hăng say nhưng vị nào cũng hàn huyên tới chuyện chồng con nhà cửa của mình.
Nhắc tới sự khác biệt này, Vũ Vân Hân luôn than ngắn thở dài như thể bản thân không vừa ý lắm..