Lục Tâm dựa vào sự hiểu biết của mình đối với phụ nữ: “Đúng thế.”
Mục Lâm Kiên nghiêm mặt, lập tức mở kế hoạch trên máy tính bảng ra.
Anh đã làm khoảng hai mươi trang kế hoạch cho việc cầu hôn.
Lục Tâm thấy mà hai mắt căng ra: “Tổng giám đốc Mục, anh đừng sốt ruột!
“Cả nhà cậu mới sốt ruột ấy.”
“…”
Rõ ràng rất suốt ruột mà chết còn cậy mạnh, đúng là Mục Lâm Kiên mà.
“Đúng rồi! Hình như cô Vân rất hay thay đổi thần tượng, lần trước tôi thấy cô ấy xem tivi có phỉ nhổ cậu thần tượng đó không đủ đẹp trai, dạo này đang thích một người khá nổi tiếng!”
Mục Lâm Kiên vừa định mở bài khiêu vũ đã học suốt cả một ngày ra nhưng khi nghe Lục Tâm nói như thế thì anh chẳng còn chút hứng thú nào nữa.
Anh hận không thể chặn đứng tài nguyên của tất cả các tiểu thịt tươi, tránh cho người phụ nữ này ngả nghiêng xiêu vẹo, mỗi ngày lại đổi một “ông xã”.
“Tổng giám đốc Mục, dạo này đang phổ biến một điệu nhảy trông khá dẻo, tôi cảm thấy Tổng giám đốc Mục không thể học được một cách dễ dàng đâu.”
Ánh mắt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên liếc qua: “Ngày mai cho cậu ta chìm xuồng cho tới khi tôi cầu hôn thành công mới thôi.”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc Mục!” Lại một tiểu thịt tươi vô tội bị bóp chết.
Cửa trường học đã không còn ai từ lâu, cửa chính cũng đóng lại.
Mục Lâm Kiên nhìn chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay: “Sao Vũ Vân Hân vẫn chưa ra?”
“Cô ấy tự thuê xe trở về công ty rồi.
Chính mắt tôi thấy cô ấy lên xe!”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Mục Lâm Kiên trở nên âm trầm: “Gọi Vũ Vân Hân tới phòng làm việc của tôi!”
Ai cho phép cô tự ý chạy đi một mình?
Lúc này trong lòng Mục Lâm Kiên cảm thấy bản thân như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Đồ phụ nữ xấu xa, đáng chết, cứ làm tổn thương anh hết lần này tới lần khác.
Trở lại Tập đoàn Mục Lâm, Vũ Vân Hân bước xuống từ trên xe taxi.
Cô để ý, dạo này, ánh mắt của mỗi một vị đồng nghiệp nhìn mình khi đi ngang qua sảnh lớn có chút khác thường.
Cô làm như không có chuyện gì mà bước vào thang máy.
“Đến sớm thế?” Người lên tiếng chính là Vũ Thư Anh.
Cô ta rất ít khi chủ động chào hỏi Vũ Vân Hân.
“Chào cô.” Vũ Vân Hân nở nụ cười lễ độ, thấy sắc mặt cô ta đã khá hơn trước rất nhiều: “Dạo này cô ổn chứ?”
“Ừ.” Vũ Thư Anh lặng lẽ đáp, kín đáo đứng ở một góc, bớt đi sự sắc bén của trước đây.
Khi thang máy lên tới tầng bảy, cô ta dè dặt bước về phía trước một bước: “Tôi có để một phần tài liệu trên mặt bàn.”
Nói xong thì ra khỏi thang máy ngay.
Vũ Thư Anh không gây sự với Vũ Vân Hân khiến cô cảm thấy không còn thú vị nữa, thế nhưng đây cũng là một chuyện tốt với cô.
Tầng mười ba, đi học theo hành lang, xuyên qua cửa kính, Vũ Vân Hân nhìn thấy có người đang ngồi ở vị trí trong phòng làm việc của cô.
Tiểu Trần rất thích ngồi trên ghế dựa lớn của cô, nhàn nhã đung đưa hai chân, đang đắm chìm trong âm nhạc cổ điển, hưởng thụ cà phê buổi sáng đậm đà..