“Tại sao các cán bộ cấp cao khác đều có phòng làm việc riêng còn tôi thì không có?” Vũ Vân Hân không hài lòng mà bắt đầu giận dữ.
Mục Lâm Kiên nhíu mày thật chặt, không phải anh kêu Vũ Vân Hân tới phòng làm việc một chuyến thôi ư? Tại sao tất cả đồ đạc của cô đều chuyển đến phòng anh thế này?
Anh xoay người nhìn về phía Lục Tâm đang đứng bên cạnh.
“Tổng giám đốc Mục, cơ hội phát triển tình cảm tốt thế mà.
Dù sao thì bây giờ cô Vân cũng khá có địa vị ở công ty rồi, không chênh lệch bao nhiêu nên tôi đã sắp xếp chuyển vị trí làm việc của cô ấy vào phòng của Tổng giám đốc.”
Mục Lâm Kiên không nói gì nhưng cũng không trách cứ.
Nếu đã tới rồi thì cũng đừng đi nữa.
Dù sao thì anh cũng rất mong đợi mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều có thể nhìn thấy người phụ nữ này.
“Em ngồi đi.”
Thậm chí anh còn nhìn về phía cái bàn hồng phấn ở đằng kia: “Dọn đồ của tôi tới chỗ đó.”
Anh nhường vị trí Tổng giám đốc của mình cho Vũ Vân Hân, còn mình thì ngồi ở vị trí của cô sao?
Phản rồi, phản rồi!
Lục Tâm bị dọa sợ đến mức toát mồ hôi lạnh: “Tổng giám đốc Mục, anh không thể chơi đùa như thế được.
Nếu làm vậy thì anh không còn uy nghiêm trong mắt những cán bộ cấp cao kia nữa đâu.”
Mục Lâm Kiên ngạo nghễ giương mắt, nhìn về phía mấy vị cán bộ cấp cao đứng ở đó không dám lên tiếng: “Tôi ngồi đây có vấn đề gì không?”
Mấy vị cán bộ cấp cao nghe vậy thì lắc đầu: “Không hề.”
Bọn họ nào dám có ý kiến gì.
Boss thích gì thì bọn họ thích cái đó, boss cảm thấy cái gì tốt thì bọn họ sẽ cảm thấy cái đó tốt.
Bọn họ nhìn sắc mặt boss mà kiếm cơm, hoàn toàn không dám đắc tội.
Vũ Vân Hân lặng lẽ đứng dậy.
“Vẫn nên để Tổng giám đốc Mục ngồi đi.”
Cô đường đột ngồi lên vị trí của Mục Lâm Kiên như thế sẽ thể hiện sự đặc biệt của cô trong công ty.
“Ngồi xuống!” Mục Lâm Kiên lạnh lùng gầm nhẹ.
Chỉ cần anh cảm thấy không có vấn đề thì chính là không có vấn đề.
Mấy bị thư ký chuyển hết đồ trên bàn làm việc ban đầu của Mục Lâm Kiên sang chiếc bàn làm việc màu hồng phấn.
Một đám cán bộ cao cấp vốn đang ngó mặt Vũ Vân Hân thì bây giờ yên lặng xoay người nhìn sang Mục Lâm Kiên ngồi ở một xó.
Mặc dù nhìn xó xỉnh đó hơi ngột ngạt nhưng uy nghiêm của Mục Lâm Kiên vẫn chẳng giảm đi chút nào.
Bây giờ Vũ Vân Hân như đang ngồi trên kim châm.
Ôi, bầu không khí vi diệu này… Có vẻ ở trong mắt người khác, cô chính là một người đàn bà không biết xấu hổ.
Cô hối hận rồi, vừa nãy không nên làm càn mà ngồi vào vị trí không nên ngồi.
Thư ký dọn đồ của cô tới, ánh mắt nhìn cô rất kỳ lạ.
Chuyện này sẽ trở thành chủ đề thảo luận sôi nổi của toàn bộ công ty.
Mọi người không dám nói thẳng mặt cũng không dám đưa chuyện một cách quang minh chính đại nhưng lại dám nói thầm với nhau.
Các nhóm lớn nhóm nhỏ đã tới ngày xảy ra xích mích.
“Tôi dám cá cược một bọc que cay lớn, phụ nữ hơn ba mươi tuổi rất có kinh nghiệm ở phương diện kia nên có thể khiến đàn ông say như điếu đổ.”.