Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về


Vũ Vân Hân không cam lòng, trở lại văn phòng của Tiểu Trần lần nữa, nếu không tìm thấy thì chắc chắn có người cầm.

Đi ngang qua cửa kính trong suốt của văn phòng, Vũ Vân Hân nhìn thấy Tiểu Trần đang hả hê nói chuyện điện thoại.

Giác quan thứ sáu của người phụ nữ là cái gì đó thật sự rất kỳ diệu.

Cô đứng ở vị trí cửa kính, không rời đi.

Cô lạnh lùng đứng ở đó, ánh mắt u ám yên lặng nhìn chằm chằm người đàn ông trong văn phòng.

Từng biểu cảm nhỏ của Tiểu Trần đều lọt hết vào mắt cô.

Mãi cho đến khi Tiểu Trần ngắt điện thoại, mỉm cười cầm lấy tách cà phê đã sắp nguội đưa lên miệng uống thì mới nhận ra có người đứng trước cửa kính.

Anh ta bị dọa đến mức cà phê xộc thẳng tới yết hầu.


“Ôi trời, Tổng giám đốc Vũ, cô đứng ở đó làm gì vậy?” Tiểu Trần vừa ho khan vừa bước ra ngoài.

“Anh lấy văn kiện đó ra đây cho tôi! Nếu không, tôi lấy cái mạng chó của anh!”
Chuyện khác Vũ Vân Hân đều có thể nhịn nhưng chuyện của người thân thì cô tuyệt đối không nhịn.

Ánh mắt tiểu Trần ngây ra: “Tổng giám đốc Vũ, ý cô là gì vậy? Chẳng phải tôi đã nói là không cầm văn kiện của cô sao?”
“Cuộc gọi vừa rồi của anh, tôi thấy cả rồi.”
Bởi vì cô biết ngôn ngữ khẩu hình miệng nên có thể nhìn là hiểu đối phương đang nói gì.

Nụ cười của Tiểu Trần cứng lại: “Nhưng văn kiện tôi vừa nói không phải là văn kiện mà cô cần.”
“Ai gọi điện thoại cho anh, đưa tôi xem!” Vũ Vân Hân mạnh mẽ bức cung, vươn tay ra ý muốn anh ta đưa điện thoại cho mình.

“Cô không có quyền lấy điện thoại của tôi.”
“Cũng phải! Vậy tôi sẽ không lấy.

Nhưng tôi có quyền sa thải anh! Đi làm nhưng không làm việc, không nói đến việc anh ở đây đục nước béo cò, lại còn ăn không ngồi rồi.


Tôi cảm thấy năng lực của anh không đủ, không thể ngồi vào vị trí này được đâu, mau thu dọn đồ đạc rồi đi đi!”
“Chỉ là tôi vừa mới thích ứng với hoàn cảnh, buổi chiều tôi sẽ cố gắng làm việc mà.”
Vũ Vân Hân cười lạnh: “Không phải anh thích làm việc với Ninh Phượng lắm sao? Thật xin lỗi, quên nói với anh, tôi là cổ đông nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần Tập đoàn Vũ Thị.

Đừng tưởng rằng anh làm việc ở Tập đoàn Mục Lâm không vui thì đổi nơi làm việc sang Tập đoàn Vũ Thị, ở nơi nào thì tôi cũng có thể sa thải anh như nhau thôi.”
Tiểu Trần nghe vậy thì luống cuống ngay tức khắc.

Người phụ nữ này đã nhìn thấu tâm tư của anh ta.

“Tôi đã đưa văn kiện cho Ninh Phượng.”
Vũ Vân Hân nghe nói như vậy thì sắp tức đến mất lý trí, cho anh ta năm bạt tai cũng không thấy đủ.

“Tôi nói cho anh biết, nếu là tai nạn chết người thì việc đầu tiên tôi làm chính là tố cáo anh.”
Tiểu Trần không nghĩ rằng chuyện này còn liên quan đến cả tính mạng con người.

Anh ta lo lắng khẽ liếc nhìn số điện thoại của Ninh Phượng, thử gọi lại nhưng gọi mãi vẫn không được.

Thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên anh ta được tiếp xúc với Ninh Phượng, nghe nói đây là mẹ của Trưởng bộ phận Vũ nên có hơi khách sáo.

Nhưng anh ta không ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận