“Đi đón con thôi!”
Vũ Vân Hân nhìn đồng hồ, lên xe.
Hôm nay họ đến chậm một chút so với mấy ngày trước, lúc đi vào nhà trẻ đã thấy có rất nhiều bạn nhỏ đã về nhà.
Ba đứa bé buồn chán ngồi một chỗ, nhàm chán không biết làm gì.
Bọn họ đã đi dạo xong toàn bộ nhóm chat tập đoàn Mục Lâm, mỗi người nhìn thấy Mục Lâm Kiêu đều im lặng tuyệt đối, mỗi người đều tự động thoát nhóm chat, có thể thấy Mục Lâm Kiêu ở công ty không được hoan nghênh đến cỡ nào.
Bọn họ nhìn thư tình chồng chất trên mặt bàn, tiếc rằng.
.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.
me nhé!
Lớn lên đẹp trai chính là một phiền phức!
Từ lần đó, sau khi tự mình thi đấu cầm được giải thưởng, ba đứa bé đã trở thành hot boy của trường, sáng nay đi tới trường học, thư tình đã chất đầy trên bàn học rồi.
“Các bé gái bây giờ cũng thật là, đều không chăm chỉ đọc sách, đến trường thì nói chuyện yêu đương làm gì?” Há Cảo nhàm chán, cầm lấy một lá thư tình trong đó lên xem thử.
“Em không thích con gái không thông minh.
” Màn Thầu là thẳng nam sắt thép.
Ngược lại thì Bánh Bao rất hưởng thụ cảm giác được theo đuổi, cậu tự giác xếp ngăn nắp những bức thư tình này lại.
“Cậu chủ, ngài Mục và cô Vân đã tới.
”
Ba đứa bé hờn dỗi ngồi ở đó không nhúc nhích, không giống như bình thường, chỉ cần có người tới đón, bọn họ sẽ như ngựa hoang thoát cương, vội vàng chạy tới.
“Nhóm cậu chủ nhỏ của các người làm sao vậy?” Vệ sĩ đứng ở cửa ra vào khó xử nhìn ba đứa bé ngồi ở kia không nhúc nhích gì.
“Gọi thằng khốn Mục Lâm Kiên kia vào đây ôm chúng tôi ra ngoài, bởi vì chúng tôi tức giận rồi!” Ba đứa bé kiêu ngạo nói.
Đến muộn, không ôm một cái chắc chắn sẽ không thể hết giận được.
Vệ sĩ tranh thủ thời gian báo cáo với Mục Lâm Kiên.
“Thật là! Tính tình thật nhỏ nhen! Giỏi thật! Cánh cứng rồi có đúng không?” Vũ Vân Hân xắn tay áo lên, nổi giận đùng đùng mở cửa xe.
“Để anh đi! Em ngồi đó cho anh!”
Mục Lâm Kiên không nói hai lời, xuống xe, khéo léo bước tới phòng học.
Vũ Vân Hân nhìn bóng lưng đẹp trai của anh, khóe miệng hơi cong lên.
Thật ra đứa trẻ có bố cũng không tệ lắm!
Ít nhất sẽ có thêm một người chiều chuộng.
Mục Lâm Kiên đi đến phòng học, nhìn thấy ba đứa bé đang ngồi ở đó như đại gia.
“Thằng khốn, cuối cùng bố cũng tới đón ông đây?” Ba đứa bé nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bố có biết thời gian của bọn con rất quý giá không?” Màn Thầu tức giận, tỏ vẻ không hài lòng.
“Đúng rồi! Ném bọn con tới nhà trẻ tiếp thu giáo dục của mấy đứa con nít thì thôi đi, còn không tới đón bọn con đúng giờ, có phải bố nghĩ IQ của bọn con giảm xuống rồi đúng không?” Bánh Bao tức giận nhìn anh chằm chằm.
.