“Hoắc Hạc Hiên sắp trở về rồi?”
Ôn Giai Kỳ nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán.
Vậy mà anh trở về rồi?
Là vì cô sắp sinh sao?
Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run.
Hoắc Hạc Hiên là ba của đứa bé.
Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó.
Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa.
“Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.”
Khóe mắt của Ôn Giai Kỳ hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình.
Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén.
Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Hoắc trở về.
Ôn Giai Kỳ nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới.
Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống thì thấy trong trong phòng khách phía dưới, ngoại trừ người đàn ông có ngày đêm mong nhớ thì ở bên cạnh anh còn một người phụ nữ khác.
“Hoắc Hạc Hiên, mày có ý gì? Tạo bảo mày về chờ con chào đời, mày lại dẫn người phụ nữ này về có ý gì?”
“Tôi có ý gì không ông rõ à? Tôi đã nói từ trước, tôi không có bất cứ liên quan nào đến cuộc hôn nhân này.
Người phụ nữ tôi muốn cưới là Cố Cần Mai, bây giờ cô ấy đang đứng cạnh tôi!”
Hoắc Hạc Hiên mặc một chiếc áo khoác màu đen mỏng, khuôn mặt anh tuấn như được điều khắc tỉ mỉ, đôi mắt đen sâu thẳm như băng lạnh.
Anh nhìn chằm chằm người ba này, cả người nhìn qua như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh!
Ông Hoắc nghe thể thì lập tức giận sôi lên.
“Đứa con bất hiếu này! Mày có biết bây giờ Giai Kỳ đã sắp sinh rồi không? Vậy mà mày lại nói như thế?”
“Vì sao tôi không thể nói? Lúc trước nếu không phải trong đêm tân hôn mấy người tính kế tối thì sẽ có cái thai đó sao? Tôi nói ông biết, nó vốn không xứng có mặt trên đời này!”
Im lặng.
Ôn Giai Kỳ đứng trên đầu bậc thang chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có thứ gì đó đâm mạnh, cơn nhau như tan nát cõi lòng truyền đến.
Cô đứng nơi đó, trước mắt tối đen, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.
Anh nói… Con của cô không xứng có mặt trên đời này!
Cô bắt đầu lung lay sắp ngã.
“Ối! Mợ chủ!”
Bỗng nhiên người giúp việc chú ý đến cái gì đó, bị dọa đến mức kêu lên một tiếng sợ hãi.
Trong phút chốc, toàn bộ người nhà họ Hoắc đều bị chấn động.
Mà hai ba con đang tranh cãi dưới lầu cũng chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía trên.
Đúng là một người phụ nữ có thai với chiếc bụng to.
Nhưng mà bây giờ cô đang đứng ở đầu bậc thang, rất nhiều chất lỏng màu đỏ từ dưới váy của cô chảy ra.
Sắc mặt của Hoắc Hạc Hiến hơi thay đổi.
“Hoắc Hạc Hiên, tình yêu của anh… Thật đúng là vĩ đại, giẫm lên hài cốt của con mình để có được hạnh phúc.
Nửa đời sau của anh… Ngủ có yên ổn không?”
Lúc cuối cùng khi Ôn Giai Kỳ ngã xuống, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này, chỉ nói một câu như thế.
Đây là câu nói đầu tiên từ khi cô và anh kết hôn!
Trong giây phút đó, Hoắc Hạc Hiên run lên.
Còn chưa kịp lên tiếng, cô đã ngã mạnh xuống đất!
“Nhanh đưa đến bệnh viện đi, nhanh đi!”
…
Mấy phút sau, cuối cùng Ôn Giai Kỳ bị hôn mê được đưa đến bệnh viện với tốc độ nhanh như chớp.
“Hạc Hiên, anh đừng nghĩ nhiều như thế, chuyện này không liên quan đến anh.
Đã thời nào rồi mà còn ép hôn, lại dùng thủ đoạn như thế, người phụ nữ kia còn dám nguyền rủa anh.
Hạc
Hiên…”
Trong sảnh yên tĩnh, Cố Cần Mai muốn khuyên nhủ.
Nhưng mà không ai ngờ, lời nói còn chưa nói xong thì người đàn ông chưa từng tức giận với cô ta đột nhiên nhìn cô ta với ánh mắt hung dữ!
“Cô câm miệng cho tôi! Chuyện nhà họ Hoắc tôi khi nào đến lượt cố chen miệng vào?”
Anh hung dữ cắt ngang lời cô ta, trong phút chốc ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ!
Lập tức Cổ Cẩn Mai hơi run rẩy, nhưng cũng không dám nói gì.
Ôn Giai Kỳ, đồ để tiện này!
Tốt nhất là cô đừng trở về nữa, chết trong phòng sinh đi, một lớn một nhỏ đều mất mạng như thế mới tốt nhất.
Một tiếng sau, trong bệnh viện.
“Thật xin lỗi, ngài Hoắc, sản phụ khó sinh, không thể cứu được.
Nhưng mà ba đứa con trong bụng cô ấy đã cứu được một, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Sau đó bác sĩ ôm đứa bé từ trong phòng phẫu thuật khoa sản đi ra, nhìn thấy nhóm người ông Hoắc vẫn đang chờ đợi thì nặng nề nói cho bọn họ tin tức này.
Chết rồi?
Ông có ba cháu trai, một con dâu nhưng giờ chỉ còn một thôi?
Ông Hoắc không chịu được đả kích nặng nề như thế, ôm ngực của mình mà ngã về sau…
“Ông chủ! Ông chủ!”
Lúc Hoắc Hạc Hiên nghe được tin tức này thì anh đã dẫn theo Cổ Cẩn Mai rời khỏi nhà họ Hoắc, đi đến chỗ ở riêng của anh trong nội thành.
Khi nghe tin này, trong phút chốc tay đang cầm vô lăng cứng lại.
“Chết rồi?”
“Đúng, nghe nói lúc đầu thân thể cô ta không tốt lắm, sau khi khó sinh thì không thể cứu được.
Nhưng mà ba đứa bé thì cứu được một đứa, là con trai, đã bị ông chủ bể đi rồi”.
Trợ lý nói xong chuyện này, sợ anh không tin nên cuối cùng còn chụp ảnh một tấm vải trắng che thân thể một lớn hay nhỏ trên giường bệnh cho anh.
Trong giây phút đó, con người Hoắc Hạc Hiên rụt lại!
“Két…”
Đột nhiên anh giẫm mạnh chân phanh, chiếc xe cứ dừng lại giữa đường cái như thế.