Hoắc Hạc Hiên lại xoa ẩn đường rất lâu, lúc này một đôi mắt đỏ hồng mới nhìn về tờ giấy để trên bàn trà kia.
Tờ giấy rất tuỳ tiện, chính là tờ giấy tuỳ tiện rút ra từ trong hộp khăn tay, chẳng qua chữ phía trên lại vô cùng xinh đẹp, sau đó đầu bút lông nhìn có hơi non nớt, nhưng tổng thể lại liên tục xinh đẹp và mạnh mẽ.
“Đây giống như chữ gì?”
“Chữ đàn ông?”
Tử Khang mồm mép, há miệng nói ra một câu.
Ánh mắt Hoắc Hạc Hiên lập tức càng đáng sợ hơn, càng lúc càng đỏ, giống như muốn giết người.
“Đàn ông? Tên gian phu của cô ấy?”.
Sao có thể nói là gian phu? Người cũng đã không có quan hệ gì, muốn nói thì phải là bạn trai, người tình, gian phu đâu ra?
Tử Khang còn chưa bị đánh thì miệng đã nói thẳng ra: “Tổng giám đốc, ngài đùa à, sao có thể là gian phu? Muốn nói thì đó cũng là bạn trai của cô chủ, hay là… chồng đó.
”
“Bốp.
.
”
Một câu còn chưa nói hết, quả nhiên anh ta tìm đường chết nên bị một thứ hung hăng nện.
vào mặt.
“Chồng hả? Được, hôm nay nếu cậu không đào tên này ra thì tôi sẽ vứt cậu ở đây, cả đời làm.
“chồng” của người ta”.
Người đàn ông hoàn toàn bị chọc tức, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người trợ lý này kinh khủng giống như ma quỷ chui ra từ Địa Ngục.
“A?”
Hai chân Tử Khang run lên, rốt cuộc nhận thức được mà tỉnh táo lại.
“Đừng, tổng giám đốc, tôi sai rồi, tôi không phải có ý này, tổng giám đốc.
.
”
“Cút!”
Tử Khang cuối cùng vẫn cút xuống từ trên tầng cao nhất của khách sạn, tiếp tục tìm người.
Mà cậu ta vừa đi, một người phụ nữ mặc váy ngắn, trang điểm vô cùng tinh xảo xuất hiện sau lưng khách sạn, cô ta nhìn thấy cậu ta ra ngoài, trong ánh mắt lập tức loé lên ánh sáng oán
độc mà đầy thù hận.
Ôn Giai Kỳ, cô thế mà không chết?
Năm năm, bởi vì cô chết rồi, Cố Cẩn Mai tôi vẫn luôn không tiến vào cửa nhà họ Hoắc được, mà người đàn ông kia cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Vốn tưởng rằng mấy năm trôi qua, để thời gian xoá nhoà là được, nhưng bây giờ có thế mà nói với tôi là cô không chết? Lại âm hồn không tan mà xuất hiện?
Người phụ oán hận đến nỗi cả gương mặt cũng vặn vẹo, răng càng cắn chặt phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cứ giống như hận không thể lập tức móc Ôn Giai Kỳ ra chém thành muôn mảnh.
Ôn Giai Kỳ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!
Hôm nay Ôn Giai Kỳ chạy trốn rất thuận lợi, lúc chạng vạng tối, cô liền mang theo hai đứa trẻ đến nhà dì Karina ở nông thôn.
Di Karina thật ra là một bệnh nhân chữa trị ở bệnh viện NacOW sau khi cô đến Nước Corlin.
Lúc trước Karina mắc một loại bệnh rất kỳ quái, dùng thuốc tây ở bệnh viện vẫn luôn không có chuyển biến tốt, sau này Ôn Giai Kỳ nhìn thấy liền viết mấy toa thuốc Đông y, lại châm cứu cho bà ấy.
Không ngờ cô ấy vậy mà khỏi hẳn.
Thế là từ lúc đó, Karina này liền đối xử rất tốt với Ôn Giai Kỳ, bà ấy mở nông trường ở nông thôn, thường xuyên sẽ mang theo hoa quả rau xanh đến thăm Ôn Giai Kỳ, còn có hai đứa trẻ của cô.
Dần dần bà ấy thành bạn thân hiếm hoi của ba mẹ con cô ở nơi đất khách tha hương này.
“Maris, tuyệt quá, cậu thật sự mang bọn nhỏ tới.
”
Vừa tới nông trường này, dì Karina đã sớm nhận được điện thoại của Ôn Giai Kỳ lập tức chạy ra, vô cùng vui vẻ nghênh đón ba mẹ con các cô.
“Dì, bảo bối Ninh Dương cũng tới rồi nè, mau ôm Ninh Dương một cái đi”
Ninh Dương thích nhất nơi này, vừa nhìn thấy gì đến, cô bé lập tức ở trong xe lắc lắc cánh tay nhỏ có thịt về phía người dì này của mình.
DÌ Karina nhìn thấy, trong lòng sớm đã xúc động đến nỗi rối tinh rối mù.
Dì Karina lập tức ôm Ninh Dương, Ôn Giai Kỳ thì mang theo con trai Mặc Hi, mẹ con ba người liền tạm thời ở trong nông trại này.
Hai ngày sau, thời điểm coi như mẹ con Ôn Giai Kỳ đợi trong nông trại này xem như có thể thuận lợi trốn tránh thì dì Karina nhận được một cuộc gọi.
“Maris, cô Chung gọi điện đến, nói muốn tìm cô.
”
Cô Chung? Chung Hi Văn?
Ôn Giai Kỳ nghe được thì không nghĩ nhiều như vậy, từ bên cạnh con gái lập tức vào phòng nhận điện thoại.
“Alô, Chung Hi Văn?”
“Giai Kỳ, à… Thật xin lỗi, tớ thật sự không phải cố ý muốn bán đứng cậu, bọn họ nói… Nói muốn ném tớ xuống cho cá ăn, Giai Kỳ, tớ… tớ không muốn chết”
Chưa ai từng nghĩ sau khi nhận cuộc điện này, bên trong vậy mà truyền đến tiếng khóc của Chung Hi Văn, luôn miệng nói mình không muốn chết.
Sắc mắt Ôn Giai Kỳ thoáng chốc thay đổi.
Ai muốn ném cô ấy xuống biển cho cá ăn?
Chẳng lẽ là Hoắc Hạc Hiên? Người đó vậy mà tìm tới cô ấy?
Cô ngay lập tức cả điện thoại cũng cầm không xong, gương mặt tái mét đứng đó: “Bây giờ cậu ở đâu?”
Chung Hi Văn: “Tớ.
.
”
“Cô nói cho cô ấy biết, cô ấy chỉ có ba mươi phút, ba mươi phút sau nếu vẫn chưa xuất hiện trước mặt tôi thì cô đợi đến lúc bị ném xuống đi”
Chung Hi Văn vẫn chưa nói xong cầu nào trong điện thoại, một giọng nói đàn ông khác đột nhiên vang lên, người này cách đầu dây điện thoại rất xa, Ôn Giai Kỳ cũng có thể cảm giác được vẻ ngang ngược và sát khí của anh.
Quả nhiên là tên đàn ông chó chết này.
Vậy tính sao bây giờ? Cô cũng không thể vứt bỏ bạn thân này mặc kệ chứ? Nhưng cô cũng không có quan hệ gì với chuyện này.
Ôn Giai Kỳ tức đến run rẩy toàn thân, cuối cùng “bộp” một tiếng cúp điện thoại.
Hoắc Hạc Hiên, tên khốn kiếp nhà anh.