Chương 27: Giãy dụa
Toàn thân Ôn Giai Kỳ lập tức trở nên căng thẳng, cảm giác được trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên nhảy một cái, ngay cả hô hấp cũng ngay lập tức không ổn định.
Cô chưa từng đi tới chỗ ở của anh.
Năm năm rồi, lúc trước cô và anh kết hôn ngay cả mặt của anh, cô cũng chỉ gặp qua một lần vào ngày tân hôn đó, sau đó không bao giờ nhìn thấy nữa cô làm gì có cơ hội đến chỗ anh ta ở đây?
Cô còn nhớ rõ lúc đó cô đợi ở nhà họ Hoắc, cô biết ở bên ngoài anh còn có chỗ ở khác, thể nhưng từ trước đến nay cô không dám đi nhìn xem.
Tin tức của anh cô cũng không dám nghe ngóng, thậm chí cô cũng không dám nhắc đến tên của anh, vì sợ nếu như nhắc đến tên anh có người nghe được sẽ truyền đến tại của anh, sau đó sẽ khiến anh càng thêm tức giận.
Bây giờ suy nghĩ lại những chuyện kia, lúc đó cô thật là hèn mọn ngay cả tôn nghiêm của mình cũng bị cô đánh mất.
Nhưng năm năm sau cô vừa mới trở về, nơi đầu tiên được dẫn đi lại là Tiên Thủy Loan, biệt thự nhà họ Hoắc nơi mà anh ta ở, ngẫm lại, thật đúng là rất châm chọc!
Ôn Giai Kỳ nhìn bên ngoài cửa sổ.
Thời tiết cuối thu, sau khi màn đêm buông xuống đã có chút lạnh, liếc mắt nhìn lại có một, hai bóng người lẻ tẻ ngẫu nhiên xuất hiện, khiến thành phố này nhìn càng thêm lạnh lẽo và đầu hiu, ngay cả đèn đường hai bên cũng mờ giống như là bị một tầng sương trắng bịt kín vậy.
“Bà chủ hôm nay tổng giám đốc vừa xuất viện, đợi chút nữa cô đến nơi đó gặp được cậu ấy nếu như thái độ của cậu ấy không tốt, cô….
.
Có thể nhịn một chút hay không? Tôi lo lắng nếu như cậu ấy lại tức giận, sẽ……”
“Anh yên tâm đi, tôi là một bác sĩ, tôi còn rõ những chuyện này hơn anh, tôi sẽ không kích thích anh ta đâu.
”
Ôn Giai Kỳ thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt trả lời một câu.
Lâm Tử Khang nghe thấy thế, lúc này mới ở ghế lái phía trước thở dài nhẹ nhõm.
Kỳ thật anh còn muốn hỏi, trong năm năm nay đã xảy ra chuyện gì sao cô lại biến thành bác sĩ? Hơn nữa còn là một bác sĩ đông y rất nổi tiếng?
Nhưng cuối cùng, anh nhìn loáng thoáng phía trước đã có thể nhìn thấy hình dáng vườn hoa biệt thự, anh vẫn là ngậm miệng lại không hỏi, nuốt vấn đề này xuống bụng trước, đạp chân ga.
Mười mấy phút sau, Thủy Tiên Loạn số một Hoàng Đình.
Đó còn được gọi là sân của hoàng cung!
Cổng to lớn hùng vĩ, cẩm thạch được điêu khắc thành từng dãy từng dãy cột đứng lặng ở đó, giống như binh sĩ thẳng tắp đứng gác vườn hoa biệt thự này, hành lang có hình cổng vòm, hoa hồng màu vàng nở rộ khắp sân, từng khối đá cẩm thạch thiên nhiên vây quanh tô điểm cho hai bên, không một chi tiết nào không thể hiển sự xa hoa, không biết bên trong hoa viên là phong cảnh sẽ khiến cho người ta rung động như thế nào.
Ôn Giai Kỳ há to miệng, thật lâu, thật lâu sau, đến mắt cũng không nháy một cái.
Hóa ra chỗ ở của anh ta tốt như vậy.
Vậy có phải là cô nên cảm thấy may mắn hay không? Vì lúc còn sống còn có thể tới đây thăm quan một vòng?
“Bà chủ, vậy tôi chỉ dẫn cô đến đây thôi, cô nhìn số một Hoàng Đình cậu ấy ở chỗ đó, cô trực tiếp từ chỗ này đi vào là được.
”
Đang nhìn đến xuất thần, Lâm Tử Khang đứng ở đằng sau đưa cô tới, bỗng nhiên ở trong xe nói với cô một câu như vậy.
Hả?
Cô trực tiếp đi vào? Anh ta không cùng vào với cô sao?
Ôn Giai Kỳ lập tức thu hồi tâm tình, lại chạy quay lại: “Anh không đi vào cũng tối sao? Tôi chưa đến nơi này bao giờ, hơn nữa….
.
Anh cũng không nói với anh ta, nếu như tôi cứ như vậy gượng gạo đi vào, anh ta có thể hay không….
”
“Sẽ không bà chủ tôi đã nói với tổng giám đốc rồi, bây giờ cô trực tiếp đi vào là được rồi, không có việc gì đâu”.
Lâm Tử Khang ở trong xe cười an ủi cô, biểu cảm kia tuyệt đối không giống như người đang nói dối.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Chân của anh đã giẫm lên chân ga, chỉ cần người phụ nữ này đi vào, anh ta lập tức chuồn mất.
Ôn Giai Kỳ nghe thấy vậy, không phát hiện ra động tác nhỏ này của anh ta, còn tưởng rằng là thật, thế là cuối cùng cô chỉ có thể cầm đồ vật mình mang đến lớn mật tiến vào.
Nói thật đối với tên bạo quân kia, cô cũng có chút run rẩy.
Mấy phút sau, cổng số một Hoàng Đình.
Thật đúng là sau khi Ôn Giai Kỳ đến đây, nhìn thấy vườn hoa bên trong biệt thự này rất im lắng, không có xảy ra chuyện như trong tưởng tượng, các loại vệ sĩ xuất hiện ngăn cản cô hoặc đón cô.
Xem ra Lâm Tử Khang nói là sự thật.
Trong lòng cô rốt cuộc cũng yên tâm một chút, trong tay cầm hộp kim châm cô nhìn thấy bên trong cửa chính biệt thự có ánh đèn chiếu ra, cô lập tức bước nhanh hơn đi qua.
“Người đâu?”
Khá là kì lạ, lúc cô thật vất vả mới đến cổng sau biệt thự này, cô đứng ở nơi đó nhìn xung quanh một lượt, thể mà phát hiện ra bên trong sân to vàng son lộng lẫy này không nhìn thấy một bóng người.
Chẳng lẽ là ở trên lầu?
Cô nghĩ như vậy, liền dứt khoát nhấc chân tiến về phía trước.
Thế nhưng vừa mới bước vào, cô lại nhìn thấy trước cửa lớn đặt một kệ để giày đổi dép đi trong nhà, bỗng nhiên cô nhìn thấy một đôi dép lê màu hồng phấn dành cho nữ ở chỗ đó.
Nó xinh xắn linh lung, mặt trên còn có mấy đóa hoa lài rất đáng yêu, ở bên cạnh giày da nam màu xanh sẫm còn có giày của trẻ con, thoạt nhìn bắt mắt như vậy nhưng lại rất hài hòa.
Liền giống như một nhà ba người vậy!
Ănh mắt của Ôn Giai Kỳ dừng ở đó một giây đồng hồ, có loại cảm giác giống như bị đồ vật gì đó liên tục nện vào lồng ngực, cơn đau nhức truyền đến cô đứng ở nơi đó, thậm chí ngay cả hộ hấp cũng khó khăn.
Có lẽ là người phụ nữ kia.
Lúc trước cô và anh kết hôn, ngay cả tư cách đến xem nơi này cũng không có, nhưng mà bây giờ người phụ nữ kia đã thành nữ chủ nhân của nó rồi, bọn họ một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, con trai hay là Ôn Giai Kỳ cô.
Đây là một cái sỉ nhục lớn cỡ nào!
Ôn Giai Kỳ đứng ở nơi đó, lạnh đến mức ngũ quan không có nửa điểm biểu cảm, trái tim đau đến cực hạn, ngay cả mạch máu cũng giống như đã bị ngưng trệ, nghĩ đến mình năm năm trước, trong lòng trong mắt của cô chỉ còn lại sự trống rỗng và hận, đau đến mức ngay cả thần kinh của cô cũng đang run rẩy.