Mặc Hi và em gái thấy chiếc va ly kia thì vội vàng kéo em gái chạy tới: “Mẹ, mẹ sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cái… Cái gì?”
Ôn Giai Kỳ đang choáng váng đầu óc, nghe thấy giọng nói trẻ con non nớt này thì cuối cùng lý trí của cô từ từ quay lại, cô cúi đầu nhìn hai đứa con cạnh mình.
Đúng thế, sao tự nhiên cô lại quên mất? Cô còn hai đứa bé này mà.
Cô bị bắt được thì không sao, nhưng mà hai cục cưng này không thể nào để cho tên khốn kia phát hiện ra được, nếu không thì cô sẽ chết mất.
Cuối cùng Ôn Giai Kỳ đã tỉnh táo lại, đột nhiên cô ngồi trước mặt con trai, nắm tay nhỏ của thằng bé.
“Mặc Hi, con nghe mẹ nói, xin lỗi, bây giờ mẹ có chút việc, có thể… Không thể dẫn các con đi An Kiến, bây giờ mẹ gọi điện cho dì Chung tới, để dì ấy đón các con về được không?”
Mặc Hi: “..”
Cho dù rất kinh ngạc với quyết định bất chợt của mẹ, nhưng chàng trai nhỏ nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của mẹ, còn có vẻ đau lòng trong mắt thì cậu bé rất ngoan ngoãn nghe lời.
“Dạ mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ dẫn em gái ngoan ngoãn theo dì Chung về nhà”
“Ừm ừ, Mặc Hi ngoan quả, vậy tất cả nhờ vào con.
Bây giờ mẹ sẽ đưa các con vào trong quán cà phê kia để dì Chung đi tới đón các con”
Ôn Giai Kỳ nhìn qua đứa con trai hiểu chuyện này, trong lòng cảm thấy chua xót khó nhịn, đưa tay ôm thằng bé vào ngực.
Bên cạnh, cục cưng Ninh Dương: “Mẹ mẹ, sao mẹ chỉ ôm một mình anh thể? Còn có cục cưng Ninh Dương nữa.”
“Ừm ừm, còn có cục cưng Ninh Dương nhà chúng ta nữa.
Con mau đến đây để mẹ ôm nào”
Ôn Giai Kỳ cười trong nước mắt, nhanh chóng ôm con gái đang cầm búp bê vải trong tay vào lòng, sau đó cô dẫn theo hai con vào quán cà phê kia.
Mười phút sau, Ôn Giai Kỳ lại nhận được cuộc gọi của bệnh viện lần nữa.
“Bác sĩ Maris, cô tới chưa? Viện trưởng đang chờ cô đấy.”
“Tới đây, sắp tới rồi.”
Ôn Giai Kỳ ra khỏi sảnh chờ, sau khi không cảm xúc nói xong câu này qua điện thoại thì mở cửa xe chui vào, sau đó cô nhanh chóng khởi động xe.
Thật ra Ôn Giai Kỳ không sợ gặp Hoắc Hạc Hiên.
Cô với anh đã không còn nợ nần gì nhau nữa, cũng không thấy bản thân mình làm sai chỗ nào.
Lý do cô tránh anh bởi vì cô không muốn nhìn thấy người này nữa.
Hơn nữa, cô sợ sau khi anh biết mình còn hai đứa bé thì chúng sẽ không thuộc về cô nữa.
Nhưng mà cô không ngờ cô đã tránh xa đến thế mà người đàn ông khốn kiếp này lại tìm đến cửa.
Đã như thế vậy thì cứ gặp mặt đi.
Trên đường đi, tâm trạng của Ôn Giai Kỳ vô cùng bình tĩnh, nét mặt của cô cũng trở nên lạnh lùng xa cách, hoàn toàn không thấy dáng vẻ tâm trạng cô bối rối.
Hoắc Hạc Hiên đợi trong phòng làm việc của viện trưởng một lúc, tay vuốt thẻ công tác của bác sĩ trong bệnh viện.
Maris?
Cái tên này cũng không tệ lắm, so với tên “Giai Kỳ” thì hay hơn nhiều.
Xem ra trong năm năm này, người phụ nữ dám giả chết dưới mắt anh không chỉ luyện thành có một lá gan lớn mà ánh mắt cũng cao hơn không ít.
Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp trên thẻ này, ánh mắt đỏ lên giống như dã thú muốn nuốt người!
“Trợ… Trợ lý Lâm, tổng giám đốc Hoắc… Cậu ấy không sao chứ? Bác sĩ Maris… Cô ấy đã đến rồi.”
Viện trưởng Derek cũng đợi trong phòng làm việc, nhìn thấy sắc mặt Hoắc Hạc Hiền khủng bố như thế, bầu không khí quanh anh làm cho người ta sợ hãi đến mức khó thở.
Ông ta không nhịn được mà hỏi trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm: “…”
Anh ta cũng không biết có chuyện gì nữa?
Anh ta chỉ biết là năm đó sau khi nghe người phụ nữ kia và đứa con chết trong phòng giải phẫu thì vị boss này của anh ta tự mình chọn ba ngôi mộ tốt nhất, dùng thân phận chồng và ba để an táng bọn họ.
Cũng trong năm năm đó, anh không nhắc về chuyện kết hôn với cô Cổ nữa.
Cho nên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì anh ta cũng khó nói, có lẽ… Đã chém sống vị mợ chủ trước này cũng nên?
Lâm Tử Khang run rẩy một cái.
Trong bầu không khí kinh khủng này, mấy người thở mạnh cũng không dám.
Chờ khoảng hơn bốn mươi phút, rốt cuộc ngoài phòng làm việc nghe thấy âm thanh “Lộc cộc” của giày cao gót đi tới.
“Viện trưởng, là tôi, Maris đây”
Gần như trong nháy mắt, trong phòng làm việc này như sắp sống lại, viện trưởng Derek dùng sức mạnh chưa từng có đi lên mở cửa!
Lâm Tử Khang: “…”.
Hoắc Hạc Hiên ngồi trên ghế xoay, trong tay nắm thẻ công tác kia.
Trong giây phút đó, đối mắt đỏ ngầu của anh co rút lại, thẻ công tác trong tay anh gãy làm hai.
Cuối cùng Ôn Giai Kỳ cũng đã đến.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn lướt qua cửa phòng đang mở ra, cô tùy tiện ngồi đối diện anh.
Người đàn ông này vẫn giống năm năm trước, gương mặt rõ ràng, lông mày đậm mang vẻ đặc biệt sắc bén của đàn ông, hai mắt sâu thẳm như biển.
Cho dù bây giờ hai mắt đỏ bừng nhưng bên trong vẫn nhìn ra sự kiêu ngạo và tôn quý.
Năm năm rồi, người đàn ông này vẫn làm mọi người điên đảo.
Đáng tiếc, đối với Ôn Giai Kỳ cô đã vô dụng.