Chương 99: Mặc Hi của cháu không thấy đâu nữa
Nhưng cuối cùng khi nhìn thấy đôi mắt rõ ràng đã ửng đỏ ướt át nhưng vẫn quật cường chịu đựng, nhìn chằm chằm vào anh không chuyển mắt thì trái tim anh liền mềm nhũn, lửa giận lớn thế nào cũng không bùng lên nổi.
Nói đến cùng thì vẫn là do người làm ba như anh không đúng.
Nếu không phải anh vô duyên vô cớ nổi giận với thắng bé thì thắng nhóc này cũng sẽ không giận thành như thế.
“Nói cho ba biết, con đã đi đâu?”
Hoäc Hạc Hiên ngồi xổm xuống trước mặt thắng bé, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để hỏi chuyện.
Nhưng anh không dự đoán được thái độ của anh vừa hòa hoãn lại thì thằng bé vừa rồi vẫn còn cứng đầu với mình đã lập tức mở rộng vòng tay nhỏ bé lao về phía anh: “Ba..”
Hoäc Minh Thành khóc!
Sau khi phải chịu ấm ức thật lớn từ chỗ mẹ mình cuối cùng cậu bé lại quay về bên ba.
Khoảnh khắc này cậu cũng không thể nhịn được nữa, ôm lấy ba nước mắt tí tách rơi xuống.
Mẹ không cần cậu bé, em trai và em gái cũng không cần cậu bé.
Nhưng cậu bé vẫn còn ba, ba sẽ cần cậu bé, Hoắc Minh Thành cậu không phải là con mèo hoang không ai cần đến.
Đã bao giờ Hoắc Hạc Hiên thấy qua bộ dạng như thế này của con trai mình?
Anh lập tức cảm thấy chân tay luống cuống: “Làm sao vậy? Ba ở đây, con làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hả? Mau nói cho ba nghe nào?”
Anh cực kỳ khẩn trương, ngay cả khi bàn những hợp đồng mấy nghìn tỷ ở công ty anh cũng không khẩn trương đến vậy.
Đồng thời trên người anh cũng toát ra một luồng khí lạnh đáng sợ, giống như giây tiếp theo nếu con anh xảy ra chuyện gì thì anh sẽ có thể lật tung toàn bộ thành phố A này lên.
Nhưng Hoắc Minh Thành không nói, chỉ nằm trên người ba mình khóc.
Cuối cùng khóc mệt rồi liền năm trong lòng ba, dùng giọng nói ôm ‘ồm nói một câu: “Ba, đêm nay con muốn ngủ với ba”
Hoäc Hạc Hiên: ”…”
Lại mất một lúc choáng váng anh mới hồi phục tinh thần, rồi ôm đứa bé lên, cảm giác tàn bạo trên người anh lại càng thêm trầm trọng!
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất khó tính, quái gở.
Tuy thằng bé ỷ lại vào anh nhưng đã thật lâu không đòi được ngủ cùng với anh như vậy.
Những năm qua thắng bé đã chậm rãi trưởng thành, thành người đàn ông nhỏ bé.
Có nhiều lúc thăng bé vừa mẫn cảm lại vừa có lòng tự trọng cao này đều không chủ động yêu cầu được ngủ chung với anh.
Nhưng đêm nay thắng bé lại đột ngột đòi được ngủ với anh.
Hoäc Hạc Hiên cảm thấy tối nay nhất định đã có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ này.
Vì vậy, sau khi anh đứng dậy lập tức liền ra lệnh cho tất cả vệ sĩ dưới quyền của tập đoàn Hoắc thị, yêu cầu họ dù có phải lật tung cả thành phố này lên cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng trong khoảng thời gian cậu chủ mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Giai Kỳ phía bên này lại không tìm được đứa trẻ.
Cô đã tìm kiếm cả đêm nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết gì của đứa trẻ.
“Mặc Hi, Mặc Hi con ở đâu? Mẹ sai rồi, mẹ không nên ép con trở về, Mặc Hi”
Cô như muốn phát điên, suốt cả đêm hồn bay phách lạc cầm đèn pin tìm hết mọi ngóc ngách trong khu phố cổ này.
Thậm chí, trong cơn sợ hãi tột cùng cô còn không khống chế được mà đến gõ cửa từng nhà, hỏi xem có ai nhìn thấy con mình hay không?
Cô thực sự đã hoàn toàn suy sụp.
May thay lúc này trong nhà còn có Ninh Dương, khi thấy anh trai và mẹ đều đi thật lâu chưa trở về cô bé sợ quá liền lấy điện thoại gọi cho ông cậu.
“Ông cậu ơi, mẹ cháu và anh trai không thấy đâu nữa, làm sao bây giờ ông ơi? Hu hu…”
Cô gái nhỏ vừa gọi được cho ông cậu lập tức liền khóc lên.
Thực ra hai người Đỗ Hoa Sênh và Lưu Bội đã ngủ rồi, trời rất lạnh, lại đã mười một mười hai giờ nên chắc chản là họ đã đi ngủ.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ Đỗ Hoa Sênh lập tức tỉnh táo hẳn: “Ninh Dương? Cháu là Ninh Dương phải không?”
Ninh Dương ở phía bên kia điện thoại lại tiếp tục khóc lên thật to “Vâng…cháu là Ninh Dương, ông cậu ơi, ông mau tới đây đi.
Mẹ…mẹ và anh trai cháu không thấy đâu nữa…chỉ còn lại một mình Ninh Dương thôi, hu hu…”
Tiếng khóc đó thực sự khiến cho lòng người tan nát.
Đô Hoa Sênh cúp điện thoại rồi lập tức bò dậy từ trên giường, ông †a muốn nhanh chóng đi qua đó, nhưng lúc này Lưu Bội lại ngăn ông ta lại.
“Trời lạnh như vậy ông đi làm gì? Được rồi, để tôi thu xếp cho”
Sau đó người phụ nữ nhanh chóng rời giường đứng dậy, khoác chiếc áo khoác bông dày, bấm điện thoại gọi mấy người tới, sau đó cùng đi đến khu phố cổ.
Trong khoảng hai mươi phút Lưu Bội đã nhanh chóng chạy qua, cuối cùng cũng thấy bóng dáng người phụ nữ nửa đêm ở trên đường cái gõ cửa từng nhà như một người điên kia.
“Mở cửa, mở cửa, mọi người có nhìn thấy con tôi không? Hả? Mở cửa đi”
Cổ họng cô đã khô khốc, nước mắt cũng cạn rồi, nhưng vẫn máy móc gõ vào cửa nhà người ta, bắt họ phải đi ra nói cho cô biết rốt cuộc có nhìn thấy Mặc Hi của cô không.
Gô thực sự bị điên rồi sao?
Lưu Bội thấy vậy vội vàng chạy tới ngăn cản cô: “Ôn Giai Kỳ, cô đang làm gì đó? Cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Ôn Giai Kỳ: “…”
Thật lâu sau cô mới quay khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng, khô héo đến mức không còn nhìn được nữa của mình lại để nhìn mợ.
“Mợ, Mặc… Mặc, Mặc Hi, nó đi lạc rồi, mợ ơi…”
Vừa nhìn thấy bà ta cô lập tức như con cá chết chìm trong nước đã lâu cuối cùng cũng thấy được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nắm lấy bà ta khóc rống lên.
Dù lúc này cô đã khóc sưng hai mắt, đã sớm không còn nước mắt nữa rồi.