Phó Hàn Tranh ngồi trong phòng ăn nhìn Cố Vi Vi đi vào phòng tắm, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Sau đó anh liền gọi một cuộc điện thoại, "Hôm nay Tần Luật có đi học không?"
Người phụ trách việc âm thầm bảo vệ Cố Vi Vi trả lời, "Hôm nay Tần thiếu không đến trường."
Phó Hàn Tranh cúp máy, càng nhíu mày sâu hơn.
Nếu không phải vì gặp Tần Luật thì là vì chuyện gì chứ? Hôm nay phản ứng của Vi Vi… thực sự quá kỳ lạ.
Phó Thời Khâm thỏa mãn mà cắn một miếng bánh lớn, hỏi, "Sao vậy? Tần Luật tìm gặp riêng Mộ Vi Vi ở trường sao?"
"Không phải."
"Đã không phải thì anh còn bày cái thái độ đó ra làm gì?"
Phó Hàn Tranh: "Hôm nay Vi Vi có chút gì đó… chột dạ, căng thẳng."
"Chột dạ? Căng thẳng?" Phó Thời Khâm cuối cùng cũng ăn xong cái bánh ngọt kia, phủi phủi tay mà nói, "Vậy thì chắc chắn là ở trường lại có cậu nam sinh nào đó theo đuổi cô ấy rồi, Vi Vi lớn lên trông xinh đẹp như vậy, chính là kiểu mà mấy tên nhóc thích nhất đấy…."
Phó Hàn Tranh liếc nhìn hắn, ra hiệu bảo hắn nói tiếp.
Phó Thời Khâm dùng khăn giấy lau miệng, nghiêm túc phân tích cho anh trai nhà mình.
"Anh cứ thử nghĩ mà xem, mấy cô gái mười bảy mười tám tuổi đều thích kiểu con trai tiểu thịt tươi tuổi tác tương đương với bọn họ, anh thì lại là một lão thịt khô, trong mắt mấy tiểu cô nương mới lớn thực sự quá lớn tuổi rồi, thật chẳng ngon miệng chút nào…
Phó Thời Khâm thao thao bất tuyệt một hồi mới để ý tới ánh mắt đầy sát khí của Phó Hàn Tranh, lập tức ngậm miệng lại.
Đây vốn là thực tế mà, Phó Hàn Tranh lớn tuổi như vậy, đã thế tính khí lại y hệt như ông cụ non, làm sao mà tràn đầy sức sống như mấy cậu nam sinh trẻ trung kia được cơ chứ.
Tuy anh trai hắn đã coi Mộ Vi Vi là bạn gái nhưng người ta thì căn bản không hề coi anh ấy là bạn trai.
Nửa tháng, Phó Thời Khâm chịu tủi thân đêm nào cũng phải tăng ca trong phòng khách những nửa tháng để tạo không gian riêng tư cho hai người bọn họ.
Haha, Phó Hàn Tranh thì tốt rồi, thật sự chỉ toàn tâm toàn ý làm gia sư số học cho người ta, tuyệt đối không có chút ý đồ gì khác.
Anh trai hắn có lòng cưa cẩm Mộ Vi Vi, nhưng đến một chút bản lĩnh cưa cẩm cũng không có.
"Ngày kia Từ Khiêm có một chuyến công tác, cậu đi thay hắn đi." Phó Hàn Tranh nói xong liền đứng dậy đi vào phòng làm việc.
"Anh, đừng như vậy chứ, em là em ruột của anh cơ mà, là em trai ruột đấy…." Phó Thời Khâm khóc lóc cầu xin tha thứ thế nhưng cửa phòng làm việc vẫn vô tâm vô tình đóng lại.
Rốt cuộc thì Phó Thời Khâm hắn đã làm gì mà để anh trai ruột ngày ngày ngược đãi hắn, em trai ruột ngày ngày hại hắn, tại sao số mệnh của hắn lại khổ thế này chứ.
Đã gần cả tiếng đồng hồ rồi mà Mộ Vi Vi vẫn chưa chịu ra khỏi phòng tắm.
Phó Thời Khâm đang muốn đi vệ sinh, liền đứng trước cửa phòng tắm mà gõ cửa.
"Mộ Vi Vi, cô dùng bồn tắm hay là dùng bồn cầu vậy?"
"Cô nhanh lên một chút đi, tôi muốn tắm rửa đi vệ sinh."
....
Lúc này, trong phòng tắm, Cố Vi Vi đang ngồi bệt dưới sàn nhà, mắt nhắm chặt, hai tay chắp lại hướng về chiếc que thử thai trên nắp bồn cầu, lẩm bà lẩm bẩm.
"Một vạch, một vạch, nghìn lần vạn lần phải là một vạch….."
"Mộ Vi Vi, tốt xấu gì thì chúng ta cũng có chút duyên phận, cô đừng có bẫy tôi như vậy chứ."
"Cô để lại bao nhiêu phiền phức cho tôi cũng được, nhưng nghìn lần vạn lần đừng để lại đứa con của Phó Hàn Tranh được không."
….
Cố Vi Vi thử xong cả nửa ngày mà vẫn không dám mở mắt ra nhìn kết quả trên que thử thai.
"Mộ Vi Vi, nếu cô còn không chịu đi ra ngoài thì tôi sẽ phá cửa xông vào đấy." Phó Thời Khâm lại giục, liên tục gõ cửa.
Cố Vi Vi hạ quyết tâm, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra.
"Mặc kệ vậy, chết thì chết."
Cô cầm lấy que thử thai, liếc mắt xem kết quả.
Vừa liếc thấy, Cố Vi Vi liền lập tức gom que thử thai và vỏ hộp vào đống quần áo lúc nãy rồi mở cửa phòng tắm.
Phó Thời Khâm thấy tóc cô không ướt, quần áo cũng chưa thay, liền chẳng hiểu mô tê gì mà lầm bầm.
"Cô ở lì trong đó cả một tiếng, không tắm cũng chẳng gội đầu, rốt cuộc là làm cái gì chứ."
"Tôi bị táo bón, thế đã được chưa?"