Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Trước đây, vì còn phải sống nhờ vào chỗ dựa mà người Mộ ban cho, nên cô mới cúi đầu mà chịu đựng cái dáng vẻ hơn người một bậc của ai kia.

Bây giờ Mộ gia chỉ còn lại mỗi một mình Mộ Vi Vi, dĩ nhiên cô muốn ngược đãi cô ta như thế nào liền có thể thoải mái mà ngược đãi, chẳng còn phải kiêng dè ai cả.

Đáng hận nhất chính là cô lại không hề hay biết cô ta đã giở trò câu dẫn Tần Luật từ lúc nào.

Trong ví tiền của Tần Luật tới giờ vẫn còn giữ lại một tấm ảnh chụp Mộ Vi Vi đang đánh đàn, vừa nghĩ đến chuyện này thôi là cô đã hận không thể đem Mộ Vi Vi giẫm nát dưới chân rồi.

Cố Vi Vi gật đầu tỏ vẻ sẵn sàng ứng chiến, "Tốt thôi, làm sao phân thắng bại đây?"

Gần đây, những chuyện xúi quẩy xảy ra quá nhiều khiến cô lúc nào cũng phải kìm nén một bụng oán khí mà chưa tìm được chỗ để bộc phát đây.

Chu Lâm Na liếc nhìn giáo sư dạy âm nhạc, "Cứ để giáo viên ra đề đi."

"Trước tiên dùng một đoạn nhạc ngẫu hứng để khởi động đi. Lâm Na tùy ý đàn một đoạn, Mộ Vi Vi nghe xong thì đàn lại đoạn nhạc đó, sau đó lại đàn thêm một khúc ngẫu hứng nữa, lần này đổi thành Lâm Na đàn lại."

Cố Vi Vi gật đầu biểu thị đồng ý, lập tức tiến về phía một chiếc đàn khác rồi ngồi xuống khởi động ngón tay một chút.

Chu Lâm Na nhìn về phía những người đang đứng xung quanh rồi khẽ mỉm cười, sau đó đưa hai bàn tay lướt trên phím đàn, rất tao nhã mà ngẫu hứng đàn một đoạn nhạc nhẹ nhàng.

Đàn xong, Lâm Na không giấu diếm vẻ kiêu căng trên mặt mà liếc sang Cố Vi Vi.

"Đến lượt cô."

Ngẫu hứng diễn tấu, nếu muốn đàn ra được một đoạn nhạc giống hệt thì người nghe phải có khả năng cảm âm tuyệt đối và cả trí nhớ thật tốt, chỉ cần nghe qua một lần liền có thể ghi nhớ một cách chính xác mỗi nốt nhạc mà đối phương đàn ra.

Mấy nữ sinh bị giáo viên tìm tới lúc nãy đều là vì không muốn tự làm bản thân phải mất mặt cho nên mới kiên quyết mà từ chối thi đấu cùng Chu Lâm Na. Lúc này bọn họ đều vừa nhìn Cố Vi Vi vừa âm thầm lau mồ hôi.

Cố Vi Vi nghe Lâm Na đàn xong liền nhẹ nhàng nâng tay lướt trên phím đàn. Khoảnh khắc những ngón tay thon dài trắng nõn của cô lướt trên những phím đàn, trông giống như tinh linh đang bay lượn. Cô đàn lại chính xác và hoàn chỉnh khúc nhạc mà Chu Lâm Na vừa biểu diễn.

Sau khi Cố Vi Vi hoàn thành đoạn nhạc đó lại tiếp tục tùy ý mà đàn một khúc nhạc khác để Chu Lâm Na nghe rồi đàn lại.

Chu Lâm Na đúng là vẫn có chút thực lực, cũng đàn lại khúc nhạc của Cố Vi Vi mà không có chút sai sót nào.

Giáo viên âm nhạc nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc mà nhìn Mộ Vi Vi.

Trong số những học sinh mà cô từng dạy, người có thể vừa nghe một lần liền có thể đàn lại y hệt tính đến hiện tại cũng chỉ có một mình Chu Lâm Na mà thôi. Mộ Vi Vi này thật đúng là không đơn giản.

"Nếu hai đoạn nhạc ngẫu hứng này đã không phân được cao thấp thì tăng độ khó lên một chút đi."

Phóng viên thấy vậy liền hiếu kỳ mà phỏng vấn Lâm Na một chút, "Lâm Na, em chuẩn bị đàn bài gì vậy?"

"Dã phong phi vũ." Chu Lâm Na rất tao nhã mà nở một nụ cười, đáp.

Tay sai đắc lực số một của Chu Lâm Na, Chu Hiểu Cầm nghe vậy thì liếc mắt nhìn sang Cố Vi Vi đang xoay cổ tay ở một bên mà hầm hừ.

"Có trò hay để xem rồi, Lâm Na chính là dựa vào bài "Dã phong phi vũ"này mà giành được giải quán quân, Mộ Vi Vi kia lấy gì ra để so với Lâm Na chứ."

"Mộ Vi Vi khi còn nhỏ đàn bài Dã phong phi vũ đó cũng đã từng được khen ngợi đấy, bây giờ ai hơn ai thì cũng chưa nói trước được đâu." Một học sinh đang đứng xem trò vui nói.

Chu Hiểu Cầm ném cho đối phương một cái nhìn đầy khinh thường rồi rất đắc ý mà nói, "Cô ta biết đàn thì có ích gì chứ, thường thì một người trong một giây chỉ có thể đàn được khoảng bảy, tám nốt nhạc mà thôi. Bài Dã phong phi vũ mà Lâm Na của chúng ta đàn là tác phẩm cao siêu đòi hỏi trong một giây phải đàn được tới mười hai nốt, trong lần thi đấu đó đã đánh bại vô số thí sinh khác. Các giáo viên của trường âm nhạc ở Đế Đô đều công nhận cô ấy đã hoàn toàn đạt đến trình độ chuyên nghiệp rồi."

Trong lúc mấy người bọn họ còn đang mãi tranh luận thì Chu Lâm Na đã bắt đầu biểu diễn rồi.

Quả nhiên là tác phẩm làm nên danh tiếng của cô ta, Chu Lâm Na nắm giữ cả nhịp điệu lẫn tiết tấu đều gần như hoàn mỹ, mười ngón tay tung bay múa lượn trên những phím đàn đen trắng.

Đàn xong khúc nhạc này, từ cả bên trong và bên ngoài phòng học đều dội lên tiếng vỗ tay như sấm dậy kèm những lời tán dương không dứt.

Phải một lúc lâu sau đó, phóng viên mới nhớ đến Mộ Vi Vi vẫn chưa biểu diễn liền ra vẻ khách khí mà hỏi một câu.

"Bạn học Mộ Vi Vi, em có muốn thử một chút không?"

Cố Vi Vi có chút gượng gạo, nhíu mày hỏi, "Bài này em chưa đàn lần nào, có thể… để em xem qua nhạc phổ một chút không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui