Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Phó Thời Khâm vừa nghe xong, tức đến mức nổi giận tại chỗ.

"Mộ Vi Vi, bức tranh kia là do chúng ta bỏ ra mấy chục triệu mới đấu giá được, nó rất quan trọng trong việc hợp tác giữa chúng ta và tập đoàn Wilson, cô lại đổ cà phê lên bức tranh đó sao?"

Phó Hàn Tranh tuy không thất thố mắng người như Phó Thời Khâm nhưng hiện tại trên mặt cũng lạnh lùng tối sầm lại.

"Có cách nào phục chế lại được không?"

Mạnh Như Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi đã ngay lập tức mang nó đi tìm chuyên gia phục chế văn vật rồi, bên đó vừa mới gọi tới nói…không thể phục chế được. Ngày mai Wilson tiên sinh đến Đế Đô rồi, ông ấy và phu nhân rất thích bức tranh này, phải làm thế nào đây?"

Cố Vi Vi lẳng lặng nhìn Mạnh Như Nhã đang nói chuyện, khóe miệng hiện ra mấy phần châm biếm.

Cô nhớ là bức tranh đó vốn dĩ được đặt ở ghế sau, cô ta cố tình để Mộ Vi Vi giữ nó.

Cốc cà phê đó, cũng là cô ta mua cho Mộ Vi Vi.

Mà cà phê, cũng là do cô ta phanh gấp nên mới bị đổ lên bức tranh, bây giờ… Tất nhiên mọi chuyện đều biến thành lỗi của Mộ Vi Vi.

Nữ nhân này … tâm cơ thật quá sâu rồi đi.

Đi theo Mộ Vi Vi tới Phó gia, cô ta liền bày ra bộ dạng chị em tri kỷ để tiếp cận cô.

Mộ Vi Vi tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên mới bị Mạnh Như Nhã lừa.

Nghe cô ta nói Phó Hàn Tranh thích kiểu con gái trưởng thành gợi cảm, Vi Vi từ một thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần lại cố tình biến bản thần thành kiểu trưởng thành, ngày nào cũng ăn mặc giống hệt mấy cô gái tiếp rượu ở hộp đêm.

Nghe cô ta nói rằng thay đổi phong thủy của Phó gia có lợi cho nhân duyên của cô và Phó Hàn Tranh, Vi Vi liền thực sự di chuyển vị trí đồ vật trong nhà, vì thế mới làm vỡ bình hoa cổ…

Từng bước từng bước, cứ thế khiến cho Mộ Vi Vi trở thành đối tượng chịu sự căm ghét của toàn bộ người nhà họ Phó.

Mộ Vi Vi tuổi còn nhỏ không suy nghĩ nhiều, không hiểu được loại tâm cơ sâu xa này của phụ nữ.

Nhưng Cố Vi Vi cô thì không ngốc nghếch như thế, cô đã sớm nhìn ra Mạnh Như Nhã từ đầu tới cuối vốn không phải đang giúp cô mà là dụng tâm khiến cho cô bị Phó Hàn Tranh và tất cả mọi người ở Phó gia chán ghét, cuối cùng bị đuổi ra khỏi Phó gia.

Phó Hàn Tranh trầm mặc nhìn thiếu nữ trước mặt, trong mắt chứa đựng sự tức giận, tối đen như một hồ nước lạnh lẽo.

"Mộ Vi Vi, không nói đến chuyện khác, chuyện này cháu phải cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng."

Phó lão thái thái nhìn Cố Vi Vi vẫn luôn giữ im lặng từ đầu tới giờ, "Vi Vi, bức tranh đó… đúng là do cháu hủy hoại sao?"

Cố Vi Vi ngoan ngoãn gật đầu đáp, "Đúng là do cháu làm đổ cà phê."

Mặc dù không phải cô cố ý làm như thế nhưng cà phê đúng thật là do cô làm đổ.

Phó lão thái thái thất vọng thở dài, chuyện tối hôm qua cô khiến Phó Hàn Tranh nổi giận, hắn đã nể mặt người bà nội này mà không truy cứu rồi, chỉ cần để Vi Vi chuyển ra ngoài sống là được.

Bây giờ lại còn liên quan đến cả chuyện của công ty. Chuyện hợp tác giữa tập đoàn Phó thị và tập đoàn Wilson, đã phải bàn bạc suốt mấy tháng trời vợ chồng Wilson mới đồng ý đến Trung Quốc thỏa thuận chuyện hợp tác.

Vì vợ chồng bọn họ rất thích tranh của Phổ Lợi An nên Phó gia đã tốn không ít tâm tư mua một bộ tranh chuẩn bị tặng cho vợ chồng Wilson.

Bây giờ bộ tranh khó khăn lắm mới mua được này lại bị Mộ Vi Vi dùng một cốc cà phê phá hủy.

Phó Hàn Tranh liếc nhìn Mạnh Như Nhã, "Cho người đi lấy tranh về đi."

Mạnh Như Nhã ngay lập tức gọi điện thoại. Không tới một tiếng đồng hồ sau, bức danh họa bị phá hỏng kia được đưa tới trước mặt Cố Vi Vi.

Phó Hàn Tranh dùng ngữ điệu lạnh lùng nghiêm túc nói, "Cô có hai lựa chọn, một là đem bức tranh này phục chế lại như ban đầu, hai là đem một bộ tranh khác của Phổ Lợi An tới đây."

Khóe mắt Cố Vi Vi giật giật, ánh mắt khẽ đảo.

"Có lựa chọn thứ ba không?"

Phó Hàn Tranh liền dùng ánh mắt lạnh tới thấu xương nhìn cô.

"Hoặc là, trả một cái giá thật đắt."

"Đại thiếu gia, cũng không phải Vi Vi cố ý gây chuyện mà. Số tranh Phổ Lợi An để lại vốn không nhiều, chúng ta phải mất mấy tháng mới có thể tìm được một bộ, bây giờ bảo cô ấy tìm ở đâu ra cơ chứ." Mạnh Như Nhã lại tiếp tục đứng ra cầu xin thay Vi Vi.

"Như Nhã, đừng nói giúp cô ta nữa. Cô ta mà không thể giao ra cái chúng ta cần, vậy thì cứ chờ mà ăn cơm tù đi." Phó Thời Khâm hừ lạnh.

Mạnh Như Nhã liếc sang vẻ mặt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh, trên khóe miệng khẽ nở một nụ cười không dễ phát hiện.

Chuyện đã đến mức này rồi, Mộ Vi Vi cũng nên cút khỏi Phó gia đi thôi.

Nơi mà cô ta không thể ở lại, cô ta dựa vào cái gì mà đòi ở lại cơ chứ?

Cố Vi Vi cũng không bị trận địa do mấy người bọn họ bày ra dọa sợ, cô lạnh nhạt liếc qua bức tranh sơn dầu trước mặt mình.

"Thực ra, các người nên cảm ơn tôi mới phải."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui