Nhà trọ Cẩm Tú, nửa tiếng sau, cửa chính được mở ra.
Cố Vi Vi đang ở trong phòng bếp sơ chế cá và hải sản, vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì bàn tay đang cầm dao cạo vảy cá liền run lên một cái, cứa vào tay còn lại.
Trong nháy mắt, máu tươi bắt đầu chảy ra từ vết thương trên ngón tay bị dao cứa phải kia.
Cố Vi Vi cắn răng chịu đau mà không hề hé răng kêu lấy nửa lời, lặng lẽ dùng một tờ khăn giấy để quấn lên chỗ bị thương.
Phó Hàn Tranh vừa bước vào cửa, nơi đầu tiên mà anh nhìn đến chính là phòng bếp.
Trông thấy Cố Vi Vi dùng dùng khăn giấy quấn lên ngón tay, anh lập tức đi tìm hộp y tế rồi mang đến trước mặt cô mà hỏi.
"Tay bên nào?"
Cố Vi Vi do dự nhìn anh rồi đáp, "Tôi tự làm được."
Phó Hàn Tranh lấy băng cá nhân trong hộp y tế ra, "Duỗi tay ra."
Cố Vi Vi bất đắc dĩ mà xòe bàn tay của mình ra, để Phó Hàn Tranh giúp cô dán băng cá nhân lên vết cắt kia.
Phó lão phu nhân đang ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, dùng ánh mắt thật không thể tin nổi mà nhìn vào trong bếp.
Hàn Tranh và Vi Vi…. có mối quan hệ tốt đến mức từ lúc nào vậy?
Còn nữa, có chuyện gì xảy ra với cháu trai đích tôn của bà vậy?
Trước đây không phải vừa nhìn thấy Vi Vi là thằng bé đã cảm thấy phiền phức rồi hay sao? Cái người mà trên mặt đang hiện rõ vẻ đau lòng kia…. cũng là thằng bé sao?
Cố Vi Vi thấy vết thương đã được xử lý xong liền quay người bước về phía vòi nước định tiếp tục sơ chế nguyên liệu nấu ăn.
Phó Hàn Tranh vốn đang đứng sau lưng cô đột nhiên bước lên phía trước rồi cầm lấy con dao trong tay cô.
"Lại muốn tự cắt tay mình thành cái dạng gì nữa?"
"Vừa rồi là do bất cẩn mà thôi." Cố Vi Vi nói.
Nếu không phải đột ngột nghe thấy tiếng mở cửa của anh thì làm gì có chuyện cô run tay chứ.
Phó Hàn Tranh cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô sau đó cởi khuy ở tay áo, đích thân thay cô xử lý chỗ cá và hải sản còn lại.
Cố Vi Vi ngẩn người mà đứng bên cạnh anh, để đôi bàn tay từng giây từng phút nắm giữ chuyện làm ăn đáng giá mấy trăm triệu này ở đây mà rửa rau thịt cá... thật quá tội lỗi rồi.
Cô nhìn thấy có nước bắn lên áo Phó Hàn Tranh liền nhanh chóng cất áo khoác đi rồi đem một cái tạp dề mới đến cho anh.
"Hay là…. anh đeo cái này vào đi?"
Nhưng vừa liếc một cái đã trông thấy hình con thỏ màu hồng in trên tạp dề kia…..
Người ta theo phong cách cao lãnh mạnh mẽ, cái tạp dề theo phong cách đáng yêu này đúng là có hơi…..
Cô đang định cất chiếc tạp dề đi thì Phó hàn Tranh lại bất ngờ mà xoay người lại, cúi thấp đầu xuống trước mặt cô.
"Sao còn không đeo vào?"
Cố Vi Vi nhón chân lên đeo chiếc tạp dề kia vào cổ hắn sau đó lại vòng ra phía sau giúp hắn buộc dây.
"Xong rồi."
Trên người một Phó Hàn Tranh lạnh lùng và nghiêm túc lúc này đang đeo một chiếc tạp dề màu xám.
Trước ngực tạp dề có một cái túi, trên túi là một chú thỏ màu hồng phấn trông rất đáng yêu.
Nhìn lại một chút, trong lòng không khỏi xuất hiện một loại cảm giác mâu thuẫn không tên.
Phó Hàn Tranh lại tiếp tục sơ chế nguyên liệu trong bếp, Cố Vi Vi cũng không chịu lười biếng mà ăn không ngồi rồi.
Nhưng cô chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn từng thao tác của hắn, thỉnh thoảng lại giả vờ lấy cái đĩa hay cầm cái bát lên ngắm nghía.
Cô vốn tưởng rằng Phó Hàn Tranh là người chưa từng bước chân vào bếp nên chắc chắn không thể làm mấy việc này suôn sẻ được. Kết quả là hắn lại làm mọi thứ một cách rất thành thạo và gọn gàng.
Chỉ một lát sau liền có thể sơ chế sạch sẽ cả cá và hải sản.
"Muốn làm thế nào?"
Cố Vi Vi: "Hải sản dùng để làm cơm hải sản, cá dùng để nấu canh."
Phó Hàn Tranh gật đầu, nói, "Được, em nói, tôi làm."
"Cứ để tôi làm là được rồi, anh lên nhà với bà nội đi." Cố Vi Vi vội nói.
"Tay em bị thương rồi."
Phó Hàn Tranh không thèm nghe theo ý kiến của cô mà cố chấp ở lại trong bếp.
Cố Vi Vi: "...."
Cô chỉ là cứa vào tay một chút mà thôi chứ có phải cắt đứt lìa ra đâu, làm cơm thì không thành vấn đề.
Nhưng mà cô lại không đuổi nổi tên này ra ngoài.
Vì vậy, Cố Vi Vi chỉ có thể tuân lệnh mà tiếp tục đứng bên cạnh Phó Hàn Tranh, từng bước từng bước chỉ đạo anh phải làm như thế nào.
Cô vẫn luôn cảm thấy bầu không khí trong căn bếp này có gì đó….. kỳ lạ, nhưng lại không thể nghĩ ra được là kỳ lạ ở chỗ nào.
Phó lão phu nhân đang ngồi ở phòng khách làm gì còn có tâm trạng nào mà xem ti vi nữa chứ, từ đầu đến giờ vẫn luôn dùng thái độ thật không thể tin nổi mà chăm chú theo dõi từng hành động của hai người đang đứng trong bếp.
Trong lòng Phó lão phu nhân liền xuất hiện một loại cảm giác thật vui mừng, cháu trai đích tôn của bà đã tìm được một cô cháu dâu cho bà rồi.