Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Tuy cô đã sớm đoán được rằng Chu Mỹ Cầm và Vương Vệ Đông sẽ tới tìm cô để đòi bức ảnh kia, nhưng cô lại không ngờ bọn họ không bắt được cô thì lại dùng chiêu bắt Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên làm con tin để uy hiếp cô.

Cố Vi Vi vừa phân tích tình huống vừa đi vào phòng làm việc của Phó Hàn Tranh tìm chìa khóa xe dự phòng.

Tìm được chìa khóa rồi, cô xuống hầm để xe tự mình lái một chiếc siêu xe, một đường chạy thẳng tới khu vực ngoại ô ở phía Tây thành phố.

Đế Đô, trong một buổi tiệc.

Phó Hàn Tranh đang nâng ly rượu chậm rãi nói chuyện cùng mọi người thì Từ Khiêm đem điện thoại di động của hắn đến.

"Ông chủ, là điện thoại của Raymond."

Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu với khách mời rồi đi qua một góc vắng người để nhận điện thoại.

"Xảy ra chuyện gì?"


Raymond là tổ trưởng bảo an phụ trách vấn đề bảo vệ người nhà họ Phó, hắn bỗng nhiên gọi điện cho anh thì tất nhiên là trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Nửa tiếng trước Mộ tiểu thư đã lái xe ra ngoài nhưng tốc độ lái xe của cô ấy quá nhanh nên tổ viên phụ trách đi theo bảo vệ cô ấy bị mất dấu rồi."

Nghe Raymond báo cáo xong, sắc mặt Phó Hàn Tranh lập tức trầm xuống. Anh quay người, vừa đi ra khỏi hội trường buổi tiệc vừa hỏi.

"Tìm được cô ấy chưa?"

"Đã định vị được vị trí thông qua điện thoại di động của cô ấy, Mộ tiểu thư đang ở khu vực ngoại thành phía Tây, tôi lập tức dẫn người đến đó ngay đây." Raymond đáp.

Phó Thời Khâm từ xa trông thấy Phó Hàn Tranh đang muốn rời khỏi buổi tiệc liền khó hiểu mà đuổi theo anh.

"Anh, buổi tiệc vừa mới bắt đầu thôi mà, anh định đi đâu vậy?"

"Không thấy Vi Vi đâu nữa rồi." Phó Hàn Tranh vừa nói vừa bước vào thang máy.

Phó Thời Khâm cũng theo Phó Hàn Tranh vào thang máy, hỏi, "Không phải có người đi theo bảo vệ cô ấy rồi sao?"

Phó Hàn Tranh chỉ im lặng không lên tiếng, Từ Khiêm đành thay anh trả lời, "Nửa giờ trước Mộ tiểu thư lái xe rời khỏi nhà trọ, người theo bảo vệ cô ấy bị mất dấu rồi."

Phó Thời Khâm nghe xong, trong lòng liền cười một cách bi đát, trước đây có lần hắn và Phó Thời Dịch trốn nhà ra đi những nửa tháng mà Phó Hàn Tranh cũng không hề có chút căng thẳng.

Bây giờ Mộ Vi Vi vừa mới biến mất có nửa tiếng đồng hồ mà hắn liền gấp gáp tự mình đi tìm, sự đãi ngộ khác biệt này thật đúng là khiến người khác không khỏi đau lòng mà.

Ngoại ô phía Tây thành phố, đường Văn Hoa.

Cố Vi Vi đỗ xe rồi đi bộ thêm mấy trăm mét đến cửa chính của xưởng thép Chính Hưng.


Một người đàn ông xăm trổ đầy người nhìn cô chằm chằm, đánh giá một chút rồi xem xét xung quanh để chắc chắn rằng Cố Vi Vi không đưa người khác đến giúp đỡ rồi mới xoay người mở cửa xưởng thép.

"Theo tôi vào trong."

Cố Vi Vi vừa đi theo hắn vừa chú ý quan sát xung quanh, vào đến bên trong công xưởng liền nghe thấy có tiếng nói chuyện.

Bên trong xưởng có tổng cộng mười ba người, một số đang uống rượu đánh bài, một số thì hút thuốc, một người đàn ông đầu trọc đang ung dung ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ nát, có vẻ hắn chính là thủ lĩnh của bọn bắt cóc này.

Cố Vi Vi nhìn hết một vòng trong công xưởng, cuối cùng mới nhìn thấy Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên đang bị trói ở một góc, trên người dính đầy bùn đất, hẳn là đã phải chịu nhiều khổ sở chật vật rồi.

"Thiên Thiên, hai người không sao chứ?"

"Chúng tôi không sao." Lạc Thiên Thiên thấy Cố Vi Vi chỉ đến một mình, trong lòng liền bắt đầu bất an.

Cố Vi Vi nhìn hai người bọn họ một lúc, xác nhận cả hai đều không bị thương rồi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nhìn sang gã đầu trọc kia.

"Chẳng phải anh bắt bọn họ chỉ là để dụ tôi tới đây thôi sao, bây giờ tôi đến rồi, mấy người cũng nên thả hai người bọn họ đi rồi chứ?"

Hai gã đàn ông đã say mèm nghe vậy liền lảo đảo tiến về phía Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên đang bị trói, giở giọng bỉ ổi.


"Côn ca, món hàng này chất lượng tốt như vậy, thả đi thì quá đáng tiếc rồi."

Hắn vừa nói vừa bắt đầu động chạm Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên khiến hai người hoảng sợ đến nỗi sắc mặt cũng trắng bệch cả đi, hét ầm lên.

Cố Vi Vi siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm, cảnh cáo, "Bỏ mấy cái móng vuốt bẩn thỉu đó ra ngay!"

Hai tên say rượu kia bị câu nói của Cố Vi Vi thu hút, không chọc ghẹo Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên nữa mà chuyển đối tượng, dùng ánh mắt đầy thèm khát mà nhìn sang Cố Vi Vi.

Dưới ánh đèn điện, gương mặt rõ ràng là đang cố kìm nén cơn giận và đôi môi kiều diễm của thiếu nữ kia thật đúng là thanh lệ động lòng người.

"Được thôi, chúng ta không động tới bọn họ nữa, chỉ cần cô theo chúng ta là được…."

Cô Vi Vi mỉm cười khinh miệt, trong mắt tràn đầy hàn khí.

"Được, chờ tôi bàn chính sự xong sẽ cùng các người chơi tới bến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận