Nhưng sau khi nhìn rõ tình hình cuộc ẩu đả ở phía dưới thì Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên lại trợn mắt há mồm đứng ngây ngốc tại chỗ.
Chỉ trong nháy mắt, cô gái có thân hình nhỏ bé kia đánh ngã hai tên đàn ông cao tới một mét tám xuống đất rồi cầm thanh sắt đã rỉ sét ở gần đó dứt khoát đâm xuyên qua bàn tay của một tên.
Sau đó lại đá một cước thật mạnh vào hạ bộ tên còn lại khiến hắn ta đau đớn co rúm cả người lại, rên không thành tiếng.
Cố Vi Vi nhìn lên lầu, xác nhận Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên đang đứng ở chỗ an toàn rồi nói, "Hai người đừng xuống đây."
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên gật đầu trong vô thức, nhìn lại mới nhận ra hai kẻ vừa bị Cố Vi Vi đâm thanh sắt xuyên qua tay và đá hạ bộ kia chính là hai kẻ say rượu lúc nãy động tay động chân với mình.
Cố Vi Vi rút thanh sắt đã loang lổ vết máu ra, lạnh lùng nhìn mười một tên bắt cóc còn lại, cả người toát ra khí chất lẫm liệt bức người.
"Bây giờ tôi liền chơi tới bến cùng mấy người đây."
Mấy kẻ bắt cóc kia đều không ngờ nhóc con mà bọn họ cho rằng vừa yếu đuối vừa dễ lừa gạt kia lại đột nhiên biến thành quỷ thần đội lốt người, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, ra tay tàn nhẫn vô tình.
Sắc mặt Côn ca tối sầm hẳn đi, liếc mắt ra hiệu cho bốn tên đàn em cao lớn của mình.
"Bắt cô ta lại cho ta!"
Bốn gã đàn ông cơ bắp kia lập tức tiến tới bao vây Cố Vi Vi lại, Cố Vi Vi cơ thể linh hoạt, vừa nhanh nhẹn né người tránh được cú đấm của một gã lại vừa vung tay đấm chính xác ngay thái dương của một gã khác.
Tên cao to kia bị cô đánh đến mắt cũng nổ cả đom đóm, lảo đảo lùi về phía sau hai bước. Cố Vi Vi dùng cột nhà làm điểm tựa, một chân đạp lên cây cột lấy đà bay lên mạnh mẽ đá một cước vào bên cổ tên kia, mọi người lập tức nghe thấy tiếng răng rắc truyền tới từ gáy của gã, sau đó tên kia ngã xuống sàn, không đứng dậy được nữa.
Ba tên còn lại tuy đã rất cảnh giác nhưng vẫn không phản ứng kịp trước động tác nhanh nhẹn của Cố Vi Vi, vừa không thể chạm tới người Cố Vi Vi vừa bị cô liên tục ra tay tấn công vào chỗ hiểm.
Côn ca thấy bốn tên đàn em giỏi đánh đấm nhất của mình cũng đã bị Cố Vi Vi hạ gục thì tức giận tới mức đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.
"Rốt cuộc cô là ai?"
Cố Vi Vi đá bay một gã bắt cóc rồi lộn một vòng nhẹ nhàng đáp xuống đất, "Ta là bà cô nhà ngươi."
Cố gia từng mời rất nhiều sư phụ tới dạy võ cho cô, mã gia cách đẩu thuật, kiếm, kiếm thuật Trung Quốc, cô đều đã luyện tập rất nhiều năm, tuy không tinh thông mọi thứ nhưng bản lĩnh để đối phó với mấy gã này thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Cố Vi Vi biết Trung Quốc có luật cấm súng nên chắc chắn bọn họ không có loại vũ khí có lực sát thương lớn như vậy, vì thế cô mới dám đến đây một mình.
Mấy kẻ này chẳng qua cho rằng mình là đàn ông, thân hình cao lớn, đối phó với một con nhóc mười mấy tuổi chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng bây giờ bọn họ không uống rượu thì cũng dùng ma túy, chỉ cần Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên không bị bắt làm con tin thì bọn họ đừng hòng chiếm được tiện nghi của Cố Vi Vi.
Côn ca thấy mấy tên đàn em của mình hết người này đến người khác bị Cố Vi Vi đập cho tơi tả liền cầm dao trên bàn lên, hét, "Làm thịt nó cho ta!"
Mấy tên còn lại lập tức làm theo lời hắn, ai nấy đều giơ mấy thanh sắt và dao lên, từng bước từng bước bao vây Cố Vi Vi lại.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên đứng trên lầu hai nhìn xuống, không khỏi sốt ruột nắm chặt tay nhau. Hai người muốn xuống bên dưới giúp Cố Vi Vi một tay nhưng lại sợ rằng mình chỉ làm cô vướng chân vướng tay thêm.
Bảy người đàn ông cùng lúc lao về phía Cố Vi Vi, có vẻ như tên Côn ca kia cũng đã từng luyện võ, một gậy đánh trúng lưng Cố Vi Vi khiến cô chịu đau, suýt nữa còn bị tên đầu trọc đó đâm một dao ngay ngực.
Cũng may là cô phản ứng nhanh cản được dao của hắn, nhưng vì thế mà cánh tay bị thương một chút, những chỗ khác thì không sao.
Hai bên ác chiến hơn nửa tiếng đồng hồ, Cố Vi Vi đá một cái khiến tên Côn ca kia vỡ đầu chảy máu, sau đó liền ngẩng đầu lên cười với Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên.
"Xuống dưới đi, chúng ta đi được rồi."
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên vội vàng chạy xuống lầu, vừa xuống đến nơi Kỷ Trình đã kích động không ngừng.
"Đại thần, cô có biết hiện tại tôi muốn nói gì nhất không?"
Cố Vi Vi nhận lấy chiếc áo khoác mà Lạc Thiên Thiên đưa cho mình, che đi vết thương trên cánh tay rồi đáp, "Nói gì?"
"Tôi muốn nói là, tôi muốn gả cho cô." Kỷ Trình hồn nhiên trả lời.
Vi Vi một thân một mình chạy tới đây cứu hai người bọn họ, còn đánh gục một lúc mười mấy tên đàn ông, khí chất nam tính này thật sự khiến tâm hồn thiếu nữ của Kỷ Trình rung động rồi.
Ba người cùng nhau ra khỏi xưởng thép, vừa bước ra liền trông thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom dẫn theo hai chiếc Hummer chạy tới rồi dừng lại ngay trước mặt ba người.
Phó Hàn Tranh từ trên xe bước xuống, toàn thân tỏa ra khí chất cao ngạo chính trực, bước tới trước mặt bọn họ trong ánh sáng chói mắt của đèn pha xe hơi, lạnh lùng cao ngạo như một vị thần.
"Tại sao em lại một mình chạy tới đây chứ?"