Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát


Nghe thấy những lời này của cô, trong mắt thư ký Diêm xẹt qua nét ngạc nhiên: “Sao đột nhiên lại có ý này?”
“Thời gian gấp gáp nên nảy ra ý này, nhưng tôi thấy chắc không sao đâu.

” Ngón tay gõ trên mặt bàn, Nguyễn Quỳnh Anh nói nhẹ.

Thư ký Diêm nhíu nhíu mày: “Vậy cô tính thế nào, chức vụ tổng giám đốc, nếu mà muốn thu hồi, bắt buộc phải có sự thống nhất của hội đồng quản trị, trong hội đồng quản trị có mấy người đúng bên phía Lê Diệu Ngọc, sợ là sẽ không đồng ý.


“Ai bảo tôi muốn thu lại chức vụ tổng giám đốc của Lê Diệu Ngọc?” Nguyễn Quỳnh Anh tựa lưng vào ghế, nở nụ cười gian manh như mèo: “Tôi chỉ muốn kiềm hãm quyền lợi của bà ta ở trong công ty, bà ta nghỉ phép lâu như vậy, cũng phải để cho người khác phụ trách chức vị tổng giám đốc này chứ.


Thư ký Diêm ngộ ra ồ một tiếng: “Tôi hiểu ý cô rồi, cô muốn để Lê Diệu Ngọc làm một tổng giám đốc bù nhìn?”
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cười không nói.

Ý của cô chính là như vậy.

Lê Diệu Ngọc để ý địa vị ở Nguyễn thị đến vậy, cô sẽ để Lê Diệu Ngọc ngồi mãi ở cái chức vị tổng giám đốc đó, nhưng trách nhiệm và quyền lợi của tổng giám đốc thì, cô sẽ chuyển hết toàn bộ cho người khác.

Để Lê Diệu Ngọc có thể cảm nhận rõ ràng, cái gì cũng làm không được.

“Ý này không tệ.

” Đối với quyết định của Nguyễn Quỳnh Anh, thư ký Diêm khen ngợi.

Cô nhóc này, sau khi tiếp quản Nguyễn thị, quả nhiên lớn lên rất nhiều, anh ấy vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, cô đã nghĩ đến trước rồi.


Nguyễn Quỳnh Anh được khen nên cảm thấy hơi xấu hổ.

“Vậy cô định tìm ai tiếp nhận trách nhiệm của tổng giám đốc?” Thư ký Diêm nhìn vào mắt cô, hỏi cô.

Nguyễn Quỳnh Anh kéo hộc tủ ra, lấy lý lịch của ai đó, đẩy đến trước mặt thư ký Diêm: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, ngoài cậu ta ra, không ai thích hợp hơn.


“Tiêu Anh?” Thư ký Diêm hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, vuốt vuốt căm gật đầu: “Tiêu Anh quả thật rất tốt, tôi tin bên phía hội đồng quản trị sẽ không có ý kiến gì đâu.


“Họ cũng chẳng dám ý kiến, ai biểu người triển khai việc hợp tác kĩ thuật di động với Vĩnh Phát là Tiêu Anh chứ, người tài giỏi như Tiêu Anh, dù là đi đâu cũng sẽ được nhận chức cao, trừ khi là họ muốn Tiêu Anh bị công ty khác đào đi.

” Nguyễn Quỳnh Anh hạ tay xuống, giọng điệu bất cần.

Thư ký Diêm cười nhẹ: “Nói cũng phải, nhưng để Tiêu Anh tiếp nhận trách nhiệm của tổng giám đốc, thì nên thăng chức cho cậu ta.


Nguyễn Quỳnh Anh suy nghĩ một lát: “Vậy thăng cho cậu ta lên làm giám đốc kỹ thuật đi.


“Cũng được.

” Thư ký Diêm gật gật đầu, không ý kiến.

Bàn bạc xong, hai người thấy cũng sắp tới giờ, nên đi đến phòng họp.


Lúc Nguyễn Quỳnh Anh đến phòng họp, ngoại trừ Lê Diệu Ngọc còn đang ở nhà dưỡng thương, thì những cổ đông khác ở tầng cao, đã có mặt đầy đủ.

Cô cũng không nói mấy chuyện vòng vo đầu cuộc họp, vào thẳng vấn đề chính.

Vốn dĩ là mọi người đều biết trước nội dung của cuộc họp, mở họp cũng chỉ là đi cho đủ quy trình thôi.

Thế nên chưa tới mười phút, cuộc hợp đã kết thúc rồi.

Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh lại không giống lúc trước, để họ đi.

Cô thu hết tư liệu của cuộc họp lại, sau đó nhắc tới chuyện đã bàn bạc với thư ký Diêm lúc nãy.

Không ngoài dự đoán, mấy người cổ đông ủng hộ Lê Diệu Ngọc nghe xong, liền lên tiếng phản đối.

Nguyễn Quỳnh Anh không lo lắng tí nào, trao đổi ánh mắt với thư ký Diêm xong, nói: “Tổng giám đốc Ngọc nghỉ bệnh ở nhà, trách nhiệm của tổng giám đốc rất quan trọng, không thể cứ để không ở đó, bắt buộc phải có người thay thế, nên quyết định của tôi là, giữ lại chức vị của tổng giám đốc Ngọc, giám đốc kĩ thuật, sẽ do Tiêu Anh đảm nhận, trách nhiệm của tổng giám đốc cũng giao cho Tiêu Anh.


Nghe câu trả lời của cô, mấy vị cổ đông phản đổi, bỗng dưng im lặng.

Đáy mắt Nguyễn Quỳnh Anh loé lên tia sáng, nhếch khoé môi: “Bây giờ còn ai phản đối không?”
Ánh mắt cô quét một lượt những gương mặt trong này, đặc biệt là những người vừa phản đối, cô cố ý nhìn lâu vài giây.

Nhìn họ ngượng ngùng cúi đầu.

Phản đối?

Tiêu Anh là ai chứ, đó là thiên tài vực dậy cả một công ty, công ty nào không muốn giành lấy chứ?
Họ cũng đâu phải đứa ngốc, cách làm này của Nguyễn Quỳnh Anh, ngoài kiềm hãm quyền lợi của Lê Diệu Ngọc ra, còn ưu ái Tiêu Anh nữa, lấy địa vị cao để giữ lại người tài giỏi.

Nếu ngay cả chuyện này họ cũng không hiểu, còn kịch liệt phản đối, thì đúng thật là đồ ngu.

Thấy đám người không có ý kiến, Nguyễn Quỳnh Anh cười vừa lòng: “Vậy thì tốt, chuyện này cứ quyết định vậy đi, Tiêu Anh ngày mai sẽ nhận chức, tan họp!”
Nói xong, đưa tư liệu cho thư ký Diêm, đi ra ngoài trước.

Cô vừa về đến phòng làm việc, liền nghe thấy tiếng chuông nội bộ.

“Alo, xin chào?” Nguyễn Quỳnh Anh nhấc máy, lễ phép chào hỏi.

Đầu bên kia truyền đến giọng điệu tức giận của Lê Diệu Ngọc: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô dựa vào đâu mà chuyển giao chức trách của tôi ở công ty!”
Nguyễn Quỳnh Anh nhướng may: “Bà biết sớm vậy?” Xem ra mấy người cổ đông kia, vừa báo cho Lê Diệu Ngọc nhỉ.

Nghĩ ngợi, Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh: “Dựa vào đâu? Chỉ dựa vào việc tôi là chủ tịch của công ty, cổ đông lớn nhất của Nguyễn thị, tôi nghĩ sao thì nói vậy, đến lượt bà hỏi tội à?”
“Cô!” Bên đầu dây kia, Lê Diệu Ngọc ngừng lại chốc lát.

Nhưng rất nhanh, bà ta lại càng giận hơn, giọng điệu trở nên bén nhọn: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô đừng có quên, chức tổng giám đốc này, là của ông già kia cho tôi, cô làm như vậy, không sợ ông ta chạnh lòng à?”
Lấy bố cô ra nói chuyện tình thân với cô à?
Trong nháy mắt ánh mắt cô càng lạnh lùng hơn, Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt ống nghe, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng: “Chạnh lòng? Bà có tư cách gì nói như vậy, bố tôi vừa mất chưa được bốn tháng, bà đã mang thai con của người đàn ông khác, lúc đó, bà có nghĩ tới bố tôi sẽ chạnh lòng không.


“! ! ” Lê Diệu Ngọc lần nữa bị nghẹn nói không thành lời, vẻ mặt ngày càng trắng bệch, buồn cười.

Vài giây sau, bà ta tức muốn nổ não: “Cô đây là cưỡng từ đoạt lý!”
Nói không lại người ta, thì bảo người ta cưỡng từ đoạt lý?
Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt, vẻ mặt ngày càng mất kiên nhẫn: “Được rồi, tôi không có gì để nói với bà, nhưng mà Lê Diệu Ngọc bà nghe kỹ cho tôi, chuyển giao chức trách của bà, kiềm hãm quyền lực của bà, đây chỉ là bước đầu tiên, sau này tôi sẽ thu hồi chức tổng giám đốc đầu tư của bà, lấy lại cổ phần trong tay bà, cuối cùng là đuổi bà ra khỏi nhà họ Nguyễn.



Nói xong những lời này, cô cúp máy.

Sau đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài, tâm trạng rất buồn bực.

Cuộc gọi này, khiến cô nhớ lại những chuyện không vui mấy năm trước.

Lúc đó mẹ vừa mới mất chưa tới nửa năm, bố liền cưới Lê Diệu Ngọc vào cửa, mặc kệ lời khuyên ngăn của hai chị em cô, còn tặng cho Lê Diệu Ngọc năm phần trăm cổ phần làm sính lễ.

Số cổ phần đó, là tiền vốn ban đầu!
Ngay cả Nguyễn thị, cũng do mẹ cô lấy tất cả trang sức đem đi bán, mới có thể cùng bố xây dựng nên.

Có thể nói tất cả những gì nhà họ Nguyễn có, không liên quan tí gì đến Lê Diệu Ngọc, dựa vào đâu bà ta hại chết mẹ cô, còn trắng trợn lấy được nhiều lợi lộc như vậy.

Cho nên bất kể như nào, cô cũng sẽ lấy lại số cổ phần, cùng với tất cả xưởng trang sức trong tay Lê Diệu Ngọc, tất cả những cái này đều là của mẹ cô.

“Chủ tịch!” Đột nhiên có tiếng gõ cửa, đánh gãy suy nghĩ của Nguyễn Quỳnh Anh.

Cô nhấc tay lau khoé mắt, điều chỉnh lại cảm xức mới lên tiếng: “Vào đi!”
Thư ký Diêm đẩy cửa đi vào, vẻ mặt nghiêm túc: “Chủ tịch, mau xem tin tức mới nhất đi.


“Xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nghi hoặc mở máy tính lên, sau đó đưa chuột cho anh ta.

Thư ký Diêm mở web lên, vừa cập nhật tin mới, vừa trả lời: “Vừa nãy tập đoàn Vĩnh Phát vừa mở cuộc họp, tổng giám đốc Hải đích thân chủ trì, nói muốn huỷ hôn, tôi cũng chỉ vừa mới nghe nhân viên nhắc vài câu! ! ”
Cái gì! Huỷ hôn rồi?
Buổi sáng chú Hoàng còn nói, chỉ trong mấy ngày này mà.

Giờ mới là buổi trưa, sao lại nhanh vậy?
Lúc Nguyễn Quỳnh Anh vẫn còn đang hoang mang, thư ký Diêm lên tiếng lần nữa: “Tìm thấy rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận