Nguyễn Quỳnh Anh do dự một chút, vẫn mở cửa bước lên xe.
"Cậu Vĩnh Hải, chúng ta đi chung với nhau, cô Yên có thể mất hứng không?" Cô nhìn anh hỏi.
Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của Tô Hồng Yên.
Không có cô gái nào có thể chịu được việc vị hôn phu sắp đính hôn của mình đưa theo người tình đến dự tiệc.
"Vì sao cô ấy lại không vui vẻ?" Vĩnh Hải hơi nhíu mày.
Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt lên: "Cậu Vĩnh Hải, anh...."
"Tôi bị làm sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Không có gì ạ."
Cô bỗng nhiên phát hiện, cảm xúc của anh dường như có phần thấp hơn chỉ số thông minh của anh.
Chỉ là cô không dám nói lời này với anh.
Một đường không ai nói gì.
Xe dừng ở cửa khách sạn.
Nguyễn Quỳnh Anh đẩy cửa ra bước xuống xe, cô rùng mình một cái, chà xát hai tay.
Có phần lạnh đấy!
"Cậu Vĩnh Hải, hẳn là lát nữa trời sẽ mưa đấy." Ông sáu lo phần lái xe ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nói với Lương Vĩnh Hải.
Vĩnh Hải ngoảnh mặt làm ngơ, tầm mắt nằm ở chỗ Nguyễn Quỳnh Anh.
Thấy cô chà xát hai tay vì lạnh, bèn nghiêm mặt cất lời: "Còn đứng ở đó làm cái gì nữa, đi vào đi!"
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn trái nhìn phải: "Cậu Vĩnh Hải, anh đi vào trước đi, em sẽ đi vào sau."
Cô vẫn muốn phủi bỏ quan hệ với anh.
Nếu cô đi vào chung với anh, không riêng gì sẽ gây ra nhiều chú ý và đồn đoán, còn có thể khiến Tô Hồng Yên càng thù hận cô hơn.
Nghe Nguyễn Quỳnh Anh nói vậy, Vĩnh Hải hung hăng nhắm mắt lại, áp chế lửa giận trong mắt: "Vậy em cứ đứng ở đó, không cần vào đâu."
Bỏ lại câu này xong, anh đi nhanh vào khách sạn.
"Cô Quỳnh Anh, cô lại phạm lỗi ngu ngốc rồi, khiến cậu Vĩnh Hải tức giận." Ông sáu cười khinh thường Nguyễn Quỳnh Anh, đoạn cũng đi vào khách sạn.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng trong gió rét.
Rốt cuộc cô đã phạm lỗi ngu ngốc gì?
Cô chỉ biết là, Lương Vĩnh Hải sẽ thường xuyên cáu kỉnh, cô cũng thường xuyên chẳng biết anh ta ồn ào giận dữ vì cái gì, mà anh ta cũng chưa bao giờ nói ra, cứ bắt người khác phải đoán.
Nhưng trên đời này không ai có thuật đọc tâm cả.
Thở dài mệt mỏi, Nguyễn Quỳnh Anh lấy thiệp mời ra, đi về phía khách sạn.
Vào đến sảnh lớn, một luồng hệ thống hơi sưởi ập đến chỗ cô.
Cô chậm rãi giãn cơ thể đang co rúm lại ra, đi về phía thang máy.
Buổi tiệc sinh nhật của Tô Hồng Yên nằm ở tầng hai mươi tám, sau khi vào thang máy, cô nhấn nút đóng.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại,, đúng lúc này, một giọng nói đột ngột truyền đến: "Chờ một chút!"
Nguyễn Quỳnh Anh vội vã nhấn nút mở cửa ra.
"Cảm ơn cô." Người đến đi vào trong thang máy.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nhìn rõ mặt người mới đến, cô kinh ngạc thốt lên: "Ngài Khánh Minh?"
Khánh Minh vuốt sợ tóc của mình một chút, đoạn nở nụ cười: "Thì ra là cô tình nhân nhỏ à, trùng hợp quá."
"Là vừa khéo." Nguyễn Quỳnh Anh nhéo nhéo khóe miệng, lại nói: "Ngài Khánh Minh có thể không gọi tôi như vậy có được không?"
Cách gọi này, chói tai thật sự!
Nhất là ở cái chốn cày cấy này, người nào qua lại cũng đều có thân phận, nếu nghe xong rồi, chắc chắn sẽ bàn tán về cô.
Khánh Minh ngây ra một lúc, chẳng mấy chốc cũng phản ứng lại, khoát tay nói: "Thật có lỗi thật có lỗi, gọi quen rồi, cô Quỳnh Anh đừng để ý."
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không.
"Cô Quỳnh Anh quả nhiên rộng lượng." Khánh Minh đùa cợt dựng một ngón tay cái lên với cô.
Nguyễn Quỳnh Anh không biết anh ta đang khen hay là châm chọc cô, thành ra cũng không đáp lại.
Từ trước đến nay, thứ anh ta thể hiện ra đều là vờ vịt, thật ra trong xương cốt anh ta là một kẻ lạnh lùng.
Anh ta nhìn ra Quỳnh Anh không định nói chuyện, tỏ vẻ không sao cả, bắt đầu lấy một cái khăn tay từ trong ví ra lau giọt nước trên người mình.
Lúc này Quỳnh Anh mới phát hiện trông anh ta có phần chật vật: "Ngài Khánh Minh, ngoài kia trời mưa à?"
"Đúng vậy, tôi mới đến cửa khách sạn thôi, mưa đã đổ ập xuống, cô nói xem tôi có xui xẻo không?" Khánh Minh vừa trả lời vừa cởi áo khoác, lau nước đọng ở phía sau lưng.
"Không phải là xui xẻo, đó là sự may mắn." Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười.
Cô cùng lắm cũng chỉ đi vào sớm hơn anh ta hai phút thôi, trời không hề mưa, đến lượt anh ta thì đổ ào xuống, không phải sự may mắn thì còn là gì nữa.
"Tôi thích nghe lời này của cô Anh đây đấy." Khánh Minh huýt sáo.
Nguyễn Quỳnh Anh không hề đáp lại hành động ngả ngớn của anh ta, ánh mắt dừng ở cái khăn trên tay anh ta.
Khăn tay này đã sắp cũ lắm rồi, nhìn thoáng qua là thấy hoài cổ, hoa văn bên trên cũng đã phai màu, khiến người ta nhìn không rõ bộ dạng vốn có của nó nữa.
Khăn tay cũ như vậy rồi cũng không bỏ đi, hẳn là nó có ý nghĩa rất quan trọng với anh ta đi.
Nguyễn Quỳnh Anh thu mắt lại, không hề nhìn thêm nữa.
Tuy là cô tò mò, nhưng cũng sẽ không hỏi nhiều.
Dù sao cô cũng không quá quen với Khánh Minh.
Khánh Minh lau giọt nước xong, dịu dàng cần thận gấp khăn lại, bỏ vào ví, đoạn khoác áo lên một lần nữa.
Sau khi sửa sang hoàn chỉnh, anh ta đột ngột hỏi: "Phải rồi cô Quỳnh Anh, vì sao cô lại đi một mình vậy, Vĩnh Hải không đi chung với cô à?"
"Đi cùng đến, nhưng mà cậu Hải lên trước rồi." Quỳnh Anh mỉm cười, quay đi.
Khánh Minh trách một tiếng: "Vĩnh Hải thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, vậy mà lại để cô đi sau, cậu ấy đi trước."
"Không phải, là tôi bảo cậu Hải đi trước đấy." Nguyễn Quỳnh Anh giải thích.
Khánh Minh quay sang khinh thường, căn bản không tin: "Được rồi, cô đừng nói thay cho cậu ta nữa, tôi còn không quen cậu ta hay sao? Chuyện ném cô đi như thế này, cậu ta cũng không phải là không làm được."
Nguyễn Quỳnh Anh hé miệng thở dốc, không nói chuyện nữa.
Anh ta nói rất đúng, bất kể là so với ai, cô vĩnh viễn là người có thể bị Lương Vĩnh Hải kia ném đi.
"Cô Anh lát nữa đi vào với tôi đi." Khánh Minh đối mắt với Nguyễn Quỳnh Anh.
Quỳnh Anh nhìn anh ta không hiểu: "Vì sao?"
Cô cũng đâu quen anh ta.
"Nếu cô đi một mình vào trong đó, có thể sẽ có rất nhiều người hỏi cô là ai, nếu cô đi chung với tôi, bọn họ sẽ chỉ nghĩ cô là một cô bạn gái mà tôi vớ đại được, không chú ý nhiều đến cô. Tôi nghĩ là cô cũng không hy vọng người khác biết mình là tình nhân nhỏ của Vĩnh Hải đi."
Nghe Khánh Minh nói như vậy, hai mắt Nguyễn Quỳnh Anh sáng lên, không hề nghĩ nhiều, đồng ý ngay: "Được rồi, cảm ơi ngài Khánh Minh."
Cũng vì lo lắng chuyện này nên cô mới không dám đi cùng với Lương Vĩnh hải lên.
"Tôi cũng không phải giúp cô đâu, thật sự là thân phận của cô quá nhạy cảm, nhỡ bị những người đó thăm dò được, cô là tình nhân nhỏ của Vĩnh Hải, còn tham gia tiệc sinh nhật của Hồng Yên, đó không phải là cười nhạo Hồng Yên sao." Khánh Minh vuốt vuốt cằm, nói với vẻ ba lăng nhăng.
"Dù sao đi nữa, anh vẫn đã giúp tôi." Nguyễn Quỳnh Anh vuốt tóc một chút, tâm trạng rất tốt.
Đinh, thang máy đến nơi rồi.
Khánh Minh cong tay lên, Quỳnh Anh phối hợp ngay lập tức.
Hai người khoác tay đi vào sảnh lớn buổi tiệc.
Trong sảnh lớn,, ánh đèn sáng tỏ, mọi người ăn uống linh đình, quá nửa đều là những nam nữ trẻ tuổi, hiếm thấy người lớn tuổi.
Quỳnh Anh đánh giá một vòng, không hề nhìn thấy Lương Vĩnh Hải, cũng không hề thấy Tô Hồng Yên và Ngô Bảo Ngọc.
"Tôi sẽ đưa cô đi gặp mấy người bạn trước, tốt nhất là cô đừng nói gì cả, mỉm cười là được rồi, tự xem mình là một cô bạn gái mà tôi tìm đại đến, có biết chưa?" Khánh Minh dán vào tay cô, nhỏ giọng nói.
"Được." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Cô theo Khánh Minh đi dạo một vòng bữa tiệc, quả nhiên mọi người đều nhìn cô, luôn thuận miệng hỏi Khánh Minh một câu: "Bạn gái của cậu à." rồi sẽ không chú ý cô nhiều thêm nữa.
Cũng có hai, ba người đàn ông nhìn cô nhiều hơn một chút, sau khi nhìn xong thì trêu chọc Khánh Minh, nói là cô bạn gái này của anh đẹp đấy, vậy mà có phần giống người kia.
Còn về người kia là ai, lòng Quỳnh Anh tự rõ ràng.
Nhiều người như vậy đều biết tâm tư của Khánh Minh với Tô Hồng Yên, vậy Vĩnh Hải có biết không?
"Được rồi, vậy cơ bản sẽ không có ai đến hỏi thăm thân phận của cô, chỉ cần tiếp theo cô không tự lộ thân phận mình ra, tôi sẽ vào phòng nghỉ tìm bọn họ." Khánh Minh xoay thắt lưng, đi về phía phòng nghỉ.
Bước được hai bước rồi, anh ta lại ngừng lại: "Thuận miệng nói một câu, hôm nay cô trang điểm không tệ."
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười: "Cảm ơn đã khích lệ."
Khánh Minh đi rồi, Nguyễn Quỳnh Anh bưng một ly nước trái cây, đi vào góc tìm một chỗ ngồi xuống.
Cô mới ngồi xuống chưa lâu, đã có người vỗ vai cô một cái từ phía sau.