Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“ Tôi nói, cô Quỳnh Anh vẫn chưa trở về.” Quản gia Hoàng nói lại lần nữa, liếc nhìn về phía cửa, “ Cậu Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh cùng cậu đi tham gia buổi tiệc, cô ấy về hay chưa, cậu cũng không biết sao?”

Vĩnh Hải sắc mặt tối xầm, không nói lời nào, chỉ cầm chiếc điện thoại lên.

Trong phòng bệnh, đột nhiên điện thoại của Nguyễn Quỳnh Anh vang lên.

Trần Cận Phong đang biết gì đó, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn vào giường bệnh.

Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh vẫn còn đang ngủ say, không có biểu hiện gì bị đánh thức, anh mới cầm điện thoại của cô lên.

Sau khi nhìn rõ người gọi đến là ai, anh cười lạnh một cái, trực tiếp cúp máy, đem điện thoại tắt nguồn.

Sắc mặt Vĩnh Hải càng trở nên khó coi, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

Người phụ nữ chết tiệt này!

Vậy mà dám từ chối điện thoại của hắn.

Vĩnh Hải tức giận nhắm mắt lại, nén nỗi bực tức trong lòng xuống, xoay người lại hướng phía Quốc Bảo, “ Xác định vị trí của Nguyễn Quỳnh Anh.”

“ Vâng.” Quốc Bảo gật đầu.

Hai phút sau, giọng nói có phần phức tạp của Quốc Bảo vang lên, “ Cô Quỳnh Anh đang ở trong bệnh viện.”

Bệnh viện?

Cô ấy sao lại tới bệnh viện chứ!

Chẳng lẽ cô Vương Uyên đó đánh rất nặng?

Nghĩ tới đây, Vĩnh Hải liền cúp máy đi ngay ra ngoài.


Quản gia Hoàng đứng sau anh gọi theo: “ Cậu Vĩnh Hoàng, câu đi đâu?”

“ Bệnh viện.” Vĩnh Hoàng đầu cũng không quay lại chỉ trả lời một câu, rất nhanh bên ngoài đã không còn thấy bóng dánh anh đâu.

Trên đường đi, anh còn liên hệ với bệnh viện bên kia, muốn biết tình hình hiện tại của Nguyễn Quỳnh Anh lúc này.

Nhưng câu trả lời anh nhận được, đều là tin cô vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.

Trần Cận Phong sớm đã đoán ra, Vĩnh Hải có thể sẽ liên lạc tới bệnh viện, nên sau khi tắt điện thoại Nguyễn Quỳnh Anh, anh nói với bệnh viện bên kia, bảo họ chỉ nói với Vĩnh Hải cô đang hôn mê, còn chuyện mang thai kia tạm thời không cần phải nói.

“A....” Trên giường bệnh, Nguyễn Quỳnh Anh khó chịu kêu lên một tiếng, từ từ mở mắt.

Nghe thấy tiếng động, Trần Cận Phong đặt bút đang cầm trên tay xuống, “ Tỉnh rồi?”

“Ừm.” Nguyễn Quỳnh Anh chống người, muốn ngồi dậy.

Trần Cận Phong ngăn cô lại, “ Nằm xuống đi, cô bây giờ tốt nhất không nên động đậy lung tung.”

Nguyễn Quỳnh Anh nghe lời anh, ngoan ngoãn nằm xuống, cổ họng khô khan hỏi một câu, “ Đây là bệnh viện?”

“ Đúng vậy, Ngô Bảo Ngọc đưa cô vào đây, cô còn nhớ không?” Trần Cận Phong vừa kiểm tra kim truyền nước vừa nói.

Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa thai dương, giọng nói yếu ớt, “ Tôi không nhớ gì.”

Cô chỉ nhở là, sau khi rời khỏi khách sạn, không bao lâu, cô liền đau đớn ngất đi.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh đồng tử co rút lại, tay sờ lên bụng, “ Cận Phong, con tôi thì sao, đứa trẻ vẫn còn hay không?”

Thấy cô đột nhiên trở nên kích động, Trần Cận Phong nhanh chóng động viên cô, nói: “ Cô yên tâm, đứa bé vẫn còn.”

Nghe lời này, Nguyễn Quỳnh Anh thở dài một hơi, trong lòng mừng rỡ đến khóc lên, “ Đứa bé vẫn còn là được, vẫn còn là được, tôi còn tưởng....”


Lúc ngất đi kia, cô thật sự có cảm giác không giữ được đứa bé nữa.

Thật may là đứa bé vẫn còn...

Nếu như đứa bé không còn, cô không biết mình có phát điên hay không nữa!

“ Rốt cuộc thì chuyện là như thế nào?” Trần Cận Phong tháo chai truyền nước sắp hết xuống, đổi xang một chai đầy khác, “ Lúc Ngô Bảo Ngọc đưa cô đến đây có nói cô bị người ta đánh.”

“ Ừ, là bị người khác đánh.” Nguyễn Quỳnh Anh cúi thấp đầu, cười khổ.

“ Là ai đánh?” Trần Cận Phong nheo mắt lại, đáy mắt hiện rõ sự nguy hiểm.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, “ Ai đánh cũng đều không quan trọng, chỉ cần đứa bé không có chuyện gì là được.”

“Tôi nên nói là cô lương thiện hay là nói cô ngốc đây?” Trần Cận Phong thở dài một hơi, ấn vào trán cô.

“ Tôi không phải là lương thiện, cũng không phải là ngốc, tôi chỉ là không có sức mà đấu với bọn họ.” Nguyễn Quỳnh An bỏ tay của anh đang để trên đầu cô ra, “ Không nói cái này nữa, Bảo Ngọc đâu?”

Từ lúc cô tỉnh lại, đã không nhìn thấy bóng dáng Ngô Bảo Ngọc đâu.

“ Cô ấy sau khi đưa cô vào đây liền rời đi rồi.” Cận Phong trả lời, có chút hiếu kì nhìn cô, “ Các cô có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi nhìn dáng vẻ cô ấy có gì đó không ổn.”

“ Cô ấy biết tôi là tình nhân Vĩnh Hải bao dưỡng rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn về phía cửa sổ, cười khổ.

Ngô Bảo Ngọc đưa cô đến đây, liền gấp rút rời đi.

Nghĩ thấy, cô ấy thật không muốn làm bạn với cô nữa rồi.

Cũng đúng, một người là con gái gia đình giàu có lại đi làm bạn với một cô nhân tình, không những làm hạ giá trị bản thân mà còn bị người khác chê cười, Ngô Bảo Ngọc rời đi cũng là điều nên làm.


“ Ai bảo cô thế?” Trần Cận Phong hỏi cô.

Nguyễn Quỳnh Anh đem chuyện diễn ra ở buổi tiệc nói ra.

Anh nghe xong, hừ lạnh một tiếng, “ Tô Hồng Yên cái cô đó đúng thật là biết kiếm chuyện.”

“ Không trách cô ấy, trách là trách tôi tự mình mặc trang phục này.” Nguyễn Quỳnh Anh thu lại tầm mắt, hơi cong môi lên.

Trần Cận Phong chau mày, “ Lẽ nào không thể là lỗi của Vĩnh Hải?”

“ Anh ấy thì có gì sai? Thắt cà vạt gì đều là tự do của anh ấy, anh ấy chỉ là đúng lúc thắt một chiếc lại giống màu sắc, cùng một chất liệu với bộ trang phục của tôi mà thôi.”

“ Đây mới là điều kì lạ nhất, xác suất thắt cùng một màu còn có, nhưng chất liệu cũng giống nhau, thật sự có thể trùng hợp như vậy sao?” Trần Cận Ngôn nhìn cô, giọng điệu đầy ẩn ý.

Nguyễn Quỳnh Anh trầm tư vài giây, sau ngẩng đầu lên: “ Ý anh là, anh ấy cố ý thắt chiếc cà vạt đó.”

“ Gần như là vậy.”

“ Vậy mục đích của anh ấy là gì chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.

Trần Cận Phong nhíu mày một cái, “ Điều này thì phải hỏi anh ta.”

Hỏi Vĩnh Hải?

Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ lắc lắc đầy, “ Mục đích gì cũng không quan trọng, bây giờ tôi thấy rất áy náy, nếu như không phải là tôi, Bảo Ngọc sẽ không bị đám bạn Tô Hồng Yên kia chê cười, Bảo Ngọc cô ấy, nên là tuyệt giao với tôi.”

“ Sẽ không đâu, với tính cách của cô ây, nếu như thật là tuyệt giao, cô ấy sẽ không đưa cô đến đây.” Trần Cận Ngôn xoa đầu cô, “ Yên tâm đi, nói không chừng ngày mai cô ấy sẽ đến tìm cô.”

“Nghe anh nói như vậy, anh hình như rất hiểu tính cách của Bảo Ngọc.” Nguyễn Quỳnh Anh hồ nghi nhìn anh.

Trần Cận Ngôn ánh mắt hơi lóe lên, ôn hòa cười, “ Tôi là bác sĩ tâm lý, khá hiểu suy nghĩ người khác, được rồi, cô nghĩ ngơi trước đi, tôi ra ngoài có chút việc, sẽ quay lại ngay.”

“ Ừm.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

Đợi anh đi ra, cô cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, vậy mà lại trong trạng thái tắt nguồn.

Cô tắt nguồn lúc nào vậy?


Nguyễn Quỳnh Anh cũng chỉ nghi hoặc một chút, cũng không có nghĩ gì nhiều, mở nguồn điện thoại lại.

Sau đó mở tin nhắn, nhập một hàng chữ, chuẩn bị gửi tin nhắn tới Vĩnh Hải, nói anh biết, đêm nay cô có thể sẽ không trở lại biệt thực.

Nhưng khi ngón tay rời đến chỗ gửi đi, nhưng cô không sao ấn xuống.

Bây giờ buổi tiệc chắc vẫn chưa kết thúc, anh ấy có thể là vẫn đang ở cùng với Tô Hồng Yên.

Nếu như cô gửi tin nhắn đi, Vĩnh Hải lúc xem tin nhắn, Tô Hồng Yên cũng nhìn thấy, chắc chắn sẽ không vui.

Nghĩ đến, Nguyễn Quỳnh Anh liền xóa đi chỗ người gửi “ Vĩnh Hải” sửa thành “ Chú Hoàn”, gửi cho quản gia Hoàng.

Khoảng một phút sau, chú Hoàng liền gọi tới, giọng lo lắng hỏi cô: “Quỳnh Anh, cháu đang ở bệnh viện sao?”

“ Sao chú lại biết cháu đang ở bệnh viện?” Quỳnh Anh há miệng, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Quản gia Hoàng cười giải thích, “ Là Vĩnh Hải bảo Quốc Bảo tra vị trí của cháu.”

“ Thì ra là như vậy ạ.” Quỳnh Anh nâng cằm bừng tỉnh.

“ Quỳnh Anh, cháu không sao chứ, sao lại đến bệnh viện vậy?” Quản gia Hoàng gãi đầu, giọng điều đầy lo lắng quan tâm.

Nguyễn Quỳnh Anh sờ vào bụng mình, cười miễng cưỡng, “ Bụng cháu đột nhiên khó chịu, nên cháu tới bệnh viện kiểm tra xem.”

“ Vậy sao, cháu bây giờ đã đỡ nhiều chưa?”

“ Cháu đỡ nhiều rồi, ngày mai có thể về.” Nhìn kim truyền nước, có dự đoán trả lời.

Quản gia Hoàng yên tâm đi nhiều, thở một hơi, “ Được rồi, vậy chú không làm phiền cháu nữa, cháu nghỉ ngơi sớm đi.”

“ Vâng.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

Cuộc gọi kết thúc, quản gia Hoàng đột nhiên vỗ trán, “ Ai ya, quên không nói cho Quỳnh Anh biết Vĩnh Hải tới bệnh viện tìm cô rồi.”

Nhưng mà, Vinh Hải cũng sớm đến đó rồi chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận