Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng Vĩnh Hải cùng Tô Hồng Yên thực sự sẽ đính hôn.
Đến nỗi đêm nghe được tin, anh đã uống say khướt, khi cơn say đi qua, anh ta giả vờ vô tư chúc mừng họ.
Bây giờ nghĩ lại, anh dường như chưa bao giờ hỏi họ trước đây và đột nhiên quyết định những gì sẽ xảy ra với lễ đính hôn.
“Tôi cùng Tiểu Yên, không thể nào.” - Vĩnh Hải nhìn ra cửa sổ sát đất, vẻ mặt khó hiểu.
Hiểu lầm được giải quyết xong, Khánh Minh trở lại bộ dạng ngã ngớn, trêu đùa, anh ta chống đầu: “Như thế nào? Trong lòng vẫn còn không buôn được Nguyễn Quỳnh Anh sao?”
Tiểu Yên giống với Nguyễn Quỳnh Anh về vẻ ngoài, Vĩnh Hải lại nói không thể?
Ngoài không thể buông được Nguyễn Quỳnh Anh, còn có thể có cái gì nữa?
Gương mặt của Vĩnh Hải lạnh lùng lướt qua: “Tôi không thể buông bỏ Nguyễn Quỳnh Anh? Anh đang nói đùa sao? Tôi chỉ không thể buông được, điểm căm hận cô ta!”
“Thật sự chỉ là hận thôi sao? Nhưng theo tôi, anh vẫn rất quan tâm đến cô ấy. Nếu không, tối qua vì cái gì, nghe nói cô ấy bị Tiểu Yên bắt nạt, lại đi tìm Tiểu Yên hỏi chuyện?” – Khánh Minh nhẹ giọng nhìn anh.
Vĩnh Hải mím môi: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ lo lắng cho Tiểu Yên.”
“Thôi đi, nếu anh thực sự lo lắng cho Tiểu Yên, sao lại cảnh cáo cô ấy, còn làm cho Tiểu Yên chạy đến vườn hoa bên hồ khóc.” – Khánh Minh bĩu môi tức giận.
Nghĩ đến cảnh tối qua Tô Hồng Yên khóc đến thương tâm, anh ta chợt đau lòng.
“Tôi không cảnh cáo cô ấy, tôi chỉ nói với cô ấy lần sau không được bốc đồng như vậy.” - Vĩnh Hải đặt tay lên tay vịn ghế ngồi, giọng nói ảm đạm.
“Anh thôi đi, cái gì mà không được bốc đồng. Suy cho cùng, anh chỉ sợ Tiểu Yên sẽ làm gì Nguyễn Quỳnh Anh thôi” – Khánh Minh trở mặt, xem thường nói.
“Đủ rồi!” – Vĩnh Hải sắc mặt ảm đạm, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu anh còn muốn nói tôi xem trọng bảo bọc cho Nguyễn Quỳnh Anh nữa, vậy thì không cần phải…. Hiện tại với cô ta, tôi chỉ có căm hận mà thôi.”
“Hận sao?” - Khánh Minh nở nụ cười: “Vĩnh Hải à, cậu cũng biết, yêu hay hận, vốn chính là hai thái cực, không có hận thì yêu ở đâu ra? Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh hận cô ấy, muốn trả thù cho cô ấy, nhưng anh có thực sự hạnh phúc hay không?”
“Ý của anh là? Anh muốn tôi không trả thù Nguyễn Quỳnh Anh nữa sao?” - Vĩnh Hải nắm chặt tay đứng lên, hơi thở vô cùng lạnh lùng: “Xem ra Nguyễn Quỳnh Anh có một sức hấp dẫn rất lớn. Hai người mới biết nhau chưa được bao lâu, cô ta liền mê hoặc được anh, kêu anh đến biện hộ cho chính mình hay sao?”
Càng nghe càng thấy nực cười.
Khánh Minh nhíu mày: “Vĩnh Hải! Anh đừng nói chuyện vô lý như vậy! Tôi đang thay ai nói chuyện, anh nghe không hiểu đi? Chỉ vì chúng ta là chỗ anh em, tôi mới đến khuyên anh, trả thù một người, về lý đáng lẽ nên vui vẻ mới đúng, nhưng trả thù Nguyễn Quỳnh Anh, anh có cảm nhận được vui vẻ hay không?”
Nói xong, anh cảm thấy hơi khát, tự rót cho mình một tách cà phê, uống cạn một hơi rồi nói tiếp: “Anh không thấy vui vẻ, ngược lại, anh càng thêm u ám. Cho nên, Vĩnh Hải, anh làm chuyện như vậy có ý nghĩa gì đâu? Nó chỉ khiến anh rơi vào lòng thù hận ngày càng sâu hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn có một ngày, anh cũng sẽ không còn nhận ra được chính mình.”
Nói xong, Khánh Minh đứng dậy, rời đi. Để lại một mình Vĩnh Hải rơi vào trầm tư.
Vĩnh Hải nhắm mắt lại, có vẻ giật mình.
Một lúc sau, anh ta đột nhiên cầm áo khoác đi ra ngoài.
Tại biệt thự.
Vĩnh Hải đột ngột trở về, điều này khiến cho Quản gia Hoàng ngạc nhiên một lúc.
Chưa kịp hỏi việc gì, Vĩnh Hải đã trực tiếp đi vào thang máy.
Trên tầng ba, Vĩnh Hải mở cửa phòng của Nguyễn Quỳnh Anh, nhẹ nhàng bước vào.
Đã mấy ngày rồi không ghé qua, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc bắc thoang thoảng trong phòng.
Cô ấy vẫn chưa uống xong mấy loại thuốc Đông Y này?
Không cần suy nghĩ nhiều, Vĩnh Hải bước đến bên giường, dừng lại, đôi mắt hơi rũ xuống, lẳng lặng nhìn người phụ nữ đang ngủ với miếng dán hạ sốt trên giường.
Người phụ nữ hai má ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn, khẽ nhếch, hơi thở có chú nặng nề, cho thấy bị sốt cũng không nhẹ.
Vĩnh Hải từ từ ngồi xuống, đưa tay chạm vào khuôn mặt đang nóng bừng của Nguyễn Quỳnh Anh.
“Sốt vẫn chưa hạ?” - Anh thì thầm, nhíu mày rất chặt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, ở đó mà không bị đốt thành một tên ngốc đi?
Liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với vẻ mặt căng thẳng, Vĩnh Hải nhớ ra trong phòng anh vẫn còn thuốc hạ sốt nên đứng dậy đi ra ngoài.
Khi quay lại, trên tay anh cầm một hộp thuốc.
Vĩnh Hải lấy ra hai viên đặt vào lòng bàn tay, tay còn lại vỗ nhẹ lên mặt Nguyễn Quỳnh Anh: “Tỉnh lại, ngồi dậy uống thuốc!”
Mặc dù giọng điệu không kiên nhẫn nhưng cũng không lộ ra vẻ lạnh lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh bị sốt, sớm đã trở nên hồ đồ, cũng không nghe được những gì anh ta đang nói, ngoại trừ việc não của chỉ nghe lờ mờ có chút ồn ào.
Tiếng ồn khiến cô đau đầu hơn, cô ậm ừ một cách khó chịu, nhưng không thể tỉnh lại.
Vĩnh Hải mặt tối sầm lại, anh thừa nhận số phận của mình, trực tiếp bóp miệng cô, nhét những viên thuốc vào.
Nhưng miệng của Quỳnh Anh hoàn toàn không thể nuốt được.
Khi nhìn thấy điều này, mắt Vĩnh Hải khẽ giật, anh nâng cằm cô lên buộc cô phải nuốt xuống.
Lần này cô nuốt được, nhưng bị mắc kẹt trong cổ họng, cô nhất thời ho dữ dội, như muốn đem phèo phổi ho hết ra ngoài.
Ý tốt đã thành chuyện xấu, biểu hiện của Vĩnh Hải không thể đoán trước được, anh mím môi đỡ Nguyễn Quỳnh Anh dậy, để cô ấy dựa vào ngực mình.
Nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng cô, cố gắng làm cho thuốc đang mắc kẹt trong cổ họng được nuốt xuống.
Tuy nhiên, sau khi vỗ một lúc không thấy tác dụng gì, cô vẫn bị ho khan.
Vĩnh Hải không còn cách nào khác, cầm điện thoại di động lên nói: “Chú Hoàng, rót một cốc nước.”
Quản gia Hoàng nhanh chóng di chuyển, trong vòng một phút, nước đã được mang đến.
Ông nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đang nằm trong vòng tay của Vĩnh Hải, ho đến nỗi tê tâm liệt phế, cảm thấy có chút đau khổ: “Cậu Vĩnh Hải, Cô Quỳnh Anh sao lại bị như vậy?”
“Tôi cho uống thuốc, bị nghẹn. Được rồi, anh ra ngoài đi.”
Vĩnh Hải thản nhiên đáp, cầm lấy ly nước, đuổi người.
Đợi Quản gia Hoàng ra ngoài, anh liền ngửa đầu uống một ngụm nước, sau đó nâng cằm Nguyễn Quỳnh Anh lên, bóp chặt miệng cô, cúi đầu hôn xuống rót nước từng chút một vào miệng cô.
Sau khi đi uống chút nước vài lần, một cốc nước cũng được uống hết, cơn ho của cô cũng dần trở nên dịu đi.
Nhìn thấy điều này, trái tim Vĩnh Hải cũng được thả lỏng.
Có vẻ như thuốc đã trượt vào dạ dày.
Đặt Nguyễn Quỳnh Anh trở lại giường, Vĩnh Hải đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn nóng ra, lau mặt cho cô, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang cố gắng tìm kiếm điều tương tự nào đó trên khuôn mặt này.
Thật lâu sau, anh thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại, nhẹ nói một câu: “Trả thù...”
Khánh Minh nói đúng, trả thù cô, anh cũng không cảm thấy mình vui vẻ.
Mỗi lần sau khi hành hạ cô, anh chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm khó chịu, không cảm thấy thoải mái chút nào. Hoặc là khi cô bị thương hay bị bệnh, anh thậm chí sẽ căng thẳng không chịu nổi, giống như bây giờ, khi Quản gia Hoàng nói cô ấy phát sốt. Căn bản anh không định trở về, nhưng cuối cùng đã xuất hiện ở đây.
Như vậy anh ta thực sự trả thù cô sao, hay là đang tự hành hạ chính mình? Cái gọi là nhận nuôi dưỡng, thật sự là đang trả thù sao?
Vào lúc này, Vĩnh Hải bắt đầu tự hỏi mục đích của mình khi bao dưỡng Nguyễn Quỳnh Anh, rốt cuộc là vì cái gì?
“Vĩnh Hải?” - Một lúc nào đó, người phụ nữ trên giường tỉnh dậy.
Vĩnh Hải dập tắt suy nghĩ, biểu hiện lạnh lùng: “Chuyện gì?”
“Sao anh lại ở đây?” - Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt, khàn giọng hỏi.
Vĩnh Hải chế nhạo: “Cô lại hỏi chuyện ngu ngốc, đây là nhà của tôi, tôi đang ở đâu, có cần cô quản không?”
Nguyễn Quỳnh Anh khóe miệng giật giật, yếu ớt phun ra hai chữ: “Xin lỗi, tôi chỉ hỏi theo bản năng thôi.”
Vĩnh Hải “a” một tiếng, cũng không có lên tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn sốt cao vẫn chưa hạ hẳn khiến toàn thân suy nhược, ngã ngửa trở lại.
Với cú ngã này, cô cảm thấy như có thứ gì đó bay xung quanh trước mắt mình, làm cho đầu cô càng thêm choáng váng.
“Cô không muốn tôi gọi bác sĩ, vậy thì nên ngoan ngoãn nằm xuống đi.” - Vĩnh Hải liếc cô một cái, có chút đe dọa.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy, nhanh chóng nằm xuống.
Lúc này, Quản gia Hoàng gõ cửa đi vào: “Cậu Vĩnh Hải, có một cô gái muốn tìm cô Quỳnh Anh.”