"Mấy loại thuốc này, chờ sau khi cậu Hải tỉnh lại thì cho cậu ấy uống một lần" Bác sĩ chỉ mấy lọ thuốc ở đầu giường: "Tôi đã viết rõ cách uống ở trên đó".
"Được" Quản gia Hoàng gật đầu, sau đó nói với Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, cô ở đây chăm sóc cậu Hải để tôi đưa bác sĩ ra ngoài".
Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng.
Chờ hai người rời đi, cô đóng cửa phòng lại rồi vào phòng tắm lấy một chậu nước, chuẩn bị lau mồ hôi cho Lương Vĩnh Hải.
Toàn thân Trând Vĩnh Hải gần như ước đẫm mồ hôi, mái tóc đen mềm mại kết thành từng sợi dính vào trên cổ trán và mặt.
Cô đẩy tóc anh ra, sau đó dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt anh.
Ngay sau đó, ánh mắt cô rơi vào cúc áo sơ mi của anh, do dự vài giây, cô run rẩy vươn tay ra, đỏ mặt cởi sạch quần áo trên người anh ra, bắt đầu lau người cho anh.
Sau khi lau xong, cô lại vào phòng để quần áo, tìm một bộ áo ngủ thay cho anh.
Làm xong những việc này, cô hít một hơi dài, vươn tay xoa eo, bưng chậu đi vào phòng tắm đổ nước.
Sau khi làm xong, nghe thấy tiếng quản gia Hoàng gõ cửa ở bên ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh đi tới mở cửa: "Chú Hoàng".
Tôi mang cho cậu Hải ít nước, chờ cậu Hải tỉnh dậy, cô có thể trực tiếp cho cậu ấy uống.” Quản gia Hoàng đưa ấm nước trong cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy.
Quản gia Hoàng vươn đầu về phía sau cô: "Đêm nay cô Quỳnh Anh ở lại phòng cậu Hải đi, lỡ như cậu Hải có chuyện gì cũng kịp thời phát hiện".
"Tôi sẽ ở lại" Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười.
Thực tế không cần ông ấy nói, cô cũng sẽ ở lại.
Nhìn Lương Vĩnh Hải như thế này cô thật sự lo lắng.
"Vậy thì tốt rồi, vậy tôi đi xuống trước Cô Quỳnh Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi".
Nói xong quản gia Hoàng xoay người đi xuống lầu.
Nguyễn Quỳnh Anh đóng cửa phòng rồi đi tới bên giường, đem ấm nước đặt ở đầu giường, sau đó cắn môi cầm điện thoại của Lương Vĩnh Hải.
Điện thoại di động của anh bị khóa, cô không biết mật khẩu là gì, chỉ có thể thử dùng vận may, nắm lấy ngón tay của anh để mở khóa bằng vân tay.
May mắn là nó thật sự mở ra.
Trong lòng vui mừng, Nguyễn Quỳnh Anh, xem danh bạ của Lương Vĩnh Hải và tìm được số Bảo Quốc và gọi đi.
Nhưng lại sợ đánh thức Lương Vĩnh Hải, sau khi nhìn anh cô rón rén đi ra ban công.
"Cậu Hải?" Giọng nói ngái ngủ của Bảo Quốc truyền qua điện thoại.
Đánh thức người đang ngủ, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh có chút băn khoăn, có điều nghĩ đến mục đính mình gọi điện, cô đành phải xin lỗi và kìm nén.
"Xin chào trợ lí Bảo Quốc, tôi không phải cậu Hải, tôi là Nguyễn Quỳnh Anh".
Nghe được giọng của cô, Bảo Quốc lập tức tỉnh lại, cau mày hỏi: "Cô Quỳnh Anh, tại sao điện thoại của cậu Hải lại ở trên tay cô?.
"Tôi nhân lúc cậu Hải ngủ thì cầm đi" cô chột dạ trả lời.
Đôi mắt Bảo Quốc ngưng lại, giọng điệu nghiêm túc: "Cô Quỳnh Anh, cô có biết cô đang làm gì không? Trong điện thoại của cậu Hải lưa rất nhiều thông tin, cô không được cho phép đã tự tiện lấy, ta có quyền nghi ngờ cô đang muốn làm gì".
"Tôi không có" Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt và nhanh chóng phản bác lại: "Tôi chỉ muốn gọi cho anh để hỏi một chuyện".
"Chuyện gì?" Bảo Quốc nhướng mày tỏ ra hứng thú.
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu nhìn người đàn ông trong phòng: "Tôi muốn hỏi bốn năm trước, rốt cuộc là ai sai người đánh cậu Hải?".
"Cô hỏi cái này để làm gì?" Giọng Bảo Quốc lập tức lạnh đi.
Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một hơi: "Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thôi, vì sao cậu Hải lại bị tấn công".
Đầu dây bên kia điện thoại, Bảo Quốc im lặng.
Qua một lúc lâu, anh ta đột nhiên cười, trong tiếng cười tràn đầy châm chọc: "Vấn đề này, cô Quỳnh Anh không phải nên tự hỏi mình sao?".
"Ý anh là gì?" Nguyễn Quỳnh Anh hỏi rồi lập tức sững sờ, sau đó mở to mắt hỏi: "Ý của anh là tôi làm?".
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Bảo Quốc lạnh lùng nói: "Còn nhớ rõ lần trước trong bệnh viện tôi đã nói với cô không, tôi nói tại sao cô chỉ mang lại tổn thương cho cậu Hải, bốn năm trước cũng thế, bây giờ cũng vậy".
"Ý anh là lúc cậu Hải bị tấn công?" Nguyễn Quỳnh Anh nhớ lại.
"Không tệ!" Bảo Quốc mím môi: "Bốn năm trước cô ghét bỏ cậu Hải nghèo, lúc chia tay hạ nhục cậu Hải còn chưa đủ, còn thấy việc kết giao với cậu Hải là làm vết nhơ trong đời cô, sai người lừa cậu ấy vào trong một ngõ nhỏ bốn năm trước, ngươi ghét bỏ cận ít nghèo, chia tay lúc, làm nhục cận ít còn chưa đủ, còn cảm thấy cùng cận giao thiếu hướng là ngươi sinh mệnh chỗ bẩn, cũng làm người ta đem cận ít lừa gạt đến một chỗ trong ngõ nhỏ, muốn phá hỏng cậu Hải......".
"Tôi không có!" Nguyễn Quỳnh Anh nghe không nổi nữa, run rẩy nắm chặt điện thoại, lớn tiếng ngắt lời anh ta.
Cô chưa bao giờ làm chuyện đó.
Cô yêu Lương Vĩnh Hải như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện này với anh ấy!.
Bảo Quốc trợn mắt khinh thường: "Cô không có? Nếu như cô không có, vậy tại sao tất cả chứng cứ tôi tìm được đều chỉ về cô? Còn có những kẻ tấn công cậu Hải cũng đã thừa nhận rằng cô trả tiền cho bọn họ, thậm chí tất cả tài khoản ghi trên phiếu chuyển tiền đều là tên cô".
"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi thật không có làm!" Môi Nguyễn Quỳnh Anh run lên.
Bảo Quốc cười giễu: "Được rồi, cô Quỳnh Anh, lời này cô không cần nói với tôi mà hãy nói với cậu Hải, xem cậu ấy có tin cô hay không".
Nói xong, anh ta trực tiếp cúp điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng trên ban công, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đờ đẫn, lẩm bẩm nói: "Vì sao lại xảy ra chuyện này......".
Cô chỉ muốn biết năm đó đến cùng là ai sai người tấn công Lương Vĩnh Hải mà thôi.
Nhưng tại sao lại nhận được câu trả lời này?
Cô rõ ràng không có làm gì, vì sao thủ phạm lại rơi vào trên đầu cô.
Một trận gió thổi qua, Nguyễn Quỳnh Anh rùng mình, thân thể co rúm lại.
Đúng lúc này, người đàn ông trên giường bỗng nhiên động đậy, cô mừng rỡ, vội vàng chạy vào để điện thoại di động trở lại chỗ cũ.
Sau đó vôi vàng đi qua nhìn người đàn ông, phát hiện anh chỉ trở mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật may anh ấy không tỉnh dậy.
Nếu tỉnh lại, phát hiện nàng động điện thoại của anh, anh nhất định sẽ rất tức giận.
Dịch chăn cho Lương Vĩnh Hải, Nguyễn Quỳnh Anh yên tâm kéo ghế ngồi xuống bên giường, chống cằm nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Thấy anh cho dù ngủ say vẫn không thả lỏng lông mày, cô nhịn khoing được vươn tay vuốt lông mày của anh, khẽ nói: "Vĩnh Hải, anh nói với em như vậy vì anh nghĩ năm đó người cho người tấn công anh là em sao, cho nên anh mới hận em như vậy?".
Cô vẫn chưa quên lời Lương Vĩnh Hải nói lần trước, đó là lý do anh thật sự hận cô, không phải bởi vì nhục nhã khi chia tay mà bởi vì cô đã làm những chuyện xấu xa với anh.
Loại chuyện cho người tấn công anh, có phải chính là lý do anh hận cô không?
Dù sao kết quả điều tra của Bảo Quốc là cô làm.
Nguyễn Quỳnh Anh cay đắng chạm vào mặt Lương Vĩnh Hải, ủy khuất và buồn khổ trong lòng không thể diễn tả thành lời.
hiện tại cô thật sư tin rằng có nội gián trong đội tình báo của anh.
Bằng không, dựa vào thế lực của anh, thật sự là không thể điều tra được mọi chuyện lúc đó sao?
Thế nhưng anh lại không chịu tin cô và kẻ đứng sau tất cả âm mưu này đã phá vỡ niềm tin mà anh dành cho cô.
"Haiz......" Khẻ thở dài, Nguyễn Quỳnh Anh hít mũi, kìm nén cảm xúc trong lòng, bắt đầu suy nghĩ đến người tấn công Lương Vĩnh Hải, là Tô Hồng Yên hay là người đàn ông mang khẩu trang?.
Hành vi Lần trước của Tô Hồng Yên quả thật rất kỳ quái, rất có thể là Tô Hồng Yên làm, nhưng tình cảm của Tô Hồng Yên dành cho Trần Vĩnh Huy khiến cô không thể nào đưa ra kết luận.
Sự nghi ngờ với người đàn ông đeo khẩu trang càng lớn hơn, tên đó không chỉ giết chết đứa con đầu lòng của cô, mà còn giúp Nguyễn Trâm Anh đối phó cô, còn ngụy tạo cuộc hôn nhân giả của cô với nhà Hy Nhĩ, khiến Lương Vĩnh Hải hiểu lầm cô......
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người đàn ông đeo khẩu trang không chỉ có thù với cô mà còn có thù với Lương Vĩnh Hải, tấn công Vĩnh Hải rồi để cô gánh tội, mưu kế rất hoàn hảo.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh ngưng lại, cả hai người kia đều đáng nghi.