Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Trở lại văn phòng, Nguyễn Quỳnh Anh vươn vai "Thư ký Diêm, hôm nay chúng ta đã có một trận chiến rất đẹp."

“Vâng.” Thư ký Diêm cười.

Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ đến vẻ mặt méo mó của Lê Diệu Ngọc khi trong phòng họp. Tâm trạng cô trở nên tốt hơn: “Đáng tiếc, cô ấy chỉ bị cách chức, trong tay vẫn còn cổ phần." “Từng bước một, giống như lần này, chúng ta sẽ luôn tìm cơ hội lấy lại cổ phần.” Thư ký Diêm an ủi.

Nghĩ về điều đó, Nguyễn Quỳnh Anh hỏi: "Nhân tiện, những nhân viên đó đã được đưa đến bệnh viện?"

"Ho đã được đưa đi và tiền bồi thường đã được trả. Nhưng quá nhiều người bị thương và với việc thay thế máy móc mới, sản lượng của dây chuyền sản xuất giảm xuống và tiêu chuẩn sản xuất không đạt trong ngày quy định. Ngày được tung ra trên điện thoại di động, mọi thứ bị đẩy lùi.” Thư ký Diêm đau đầu nói rồi xoa trán.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng bất lực: "Lê Diệu Ngọc thật đáng trách."

"Tuy nhiên, bên cạnh có ưu điểm cũng có nhược điểm. Nếu sản lượng bị hạ thấp như vậy thì phải cho giám đốc Trần biết."

“Để tôi làm.” Nguyễn Quỳnh Anh lấy điện thoại di động ra rồi quay sang điện thoại của Trần Vĩnh Hải. Cô do dự một giây rồi bấm máy.

Trần thị, văn phòng tổng giám đốc.

Tô Nhan đứng sau lưng Trần Vĩnh Hải lơ đãng xoa bóp đầu cho anh. Tất cả những gì cô đang nghĩ trong đầu chính là những điều cô nghe thấy trong bệnh viện.

Nguyễn Quỳnh Anh, người phụ nữ đó thực sự đang mang thai!

Chẳng trách cô ấy đột nhiên đồng ý lời đề nghị của mình và rời khỏi Trần Vĩnh Hải.

Cô ấy sợ Trần Vĩnh Hải không muốn đứa trẻ nên chọn cách bỏ đi.

Thật là một ý tưởng hay!


Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Hồng Yên lóe lên. Đột nhiên, gia tăng lực tay của mình.

Trần Vĩnh Hải đau đầu, lông mày cau lại, "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói của anh, Tô Hồng Yên lập tức tỉnh táo lại, giảm đi lực tay một chút: "Không có chuyện gì. Tại em nhìn thấy một người quen ở bệnh viện và biết được một chuyện khiến em kinh ngạc."

"Có chuyện gì vậy?"

"Tình nhân của một người bạn của em đang mang thai nhưng bạn em không biết. Em có nên nói cho bạn em biết chuyện này không?" Tô Hồng Yên nghiêng đầu ngập ngừng hỏi.

Vẻ mặt Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt thờ ơ: "Anh không biết. Không liên quan gì đến anh."

“Anh thật sự rất nhàm chán.” Tô Hồng Yên bĩu môi.

Sau vài giây im lặng, Tô Hồng Yên cụp mắt xuống, cố ý hỏi với giọng điệu rất thoải mái, đùa cợt: "Anh, nếu cô Quỳnh Anh có thai, anh có muốn đứa bé đó không?"

Mắt Trần Vĩnh Hải mở ra: "Em nói cái gì?"

“Em nói là nếu cô Quỳnh Anh mang thai, anh có muốn có đứa trẻ đó không?” Tô Hồng Yên lặp lại.

Trần Vĩnh Hải quay đầu lại. Anh dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm: "Những gì em vừa nói là Nguyễn Quỳnh Anh?"

“Làm sao có khả năng.” Tô Hồng Yên cười. Cô che môi rồi nhu nói: “Là tình nhân của tên Thiệu. Anh biết anh ta siêng năng như thế nào. Không phải một hai lần tình nhân của anh ta có thai đâu. Em chỉ đột nhiên nhớ tới anh. Người đã nuôi cô Quỳnh Anh được vài tháng rồi. Cô Quỳnh Anh cũng có mang thai.”

Lời giải thích của cô là có cơ sở và dễ dàng xua tan nghi ngờ của Trần Vĩnh Hải.


Anh thu hồi ánh mắt rồi nhìn bút trên bàn. Giọng anh đều đều, không khỏi có chút thăng trầm: "Cô ấy sẽ không mang thai."

“Tại sao?” Trong nháy mắt, Tô Hồng Yên liền hỏi.

Trần Vĩnh Hải không trả lời câu hỏi của cô. Đôi môi mỏng của anh chỉ mím lại vì hơi lạnh.

Tô Hồng Yên nhún vai: "Được rồi, nhưng anh vẫn chưa trả lời em. Nếu cô Quỳnh Anh thật sự có thai, cô..."

“Đứa trẻ ở lại.” Trước khi cô nói hết lời, Trần Vĩnh Hải đã cắt ngang nó.

Mắt Tô Hồng Yên tối sầm lại. Giọng điệu cô pha chút ảm đạm khiến người ta khó có thể nhận ra: "Vậy anh vẫn muốn có một đứa trẻ đúng không?"

“Con anh, tại sao không?” Trần Vĩnh Hải kỳ lạ hỏi cô.

Tô Nhan lắc đầu: "Vậy người mẹ đâu?"

“Không phải tất cả trẻ con đều phải cần mẹ!” Trần Vĩnh Hải ngóc đầu lên. Mái tóc anh ngắn sắc lẹm, lông mày và đôi mắt hiện lên đầy thờ ơ.

Khóe miệng Tô Hồng Yên mơ hồ cong lên: "Nhưng như vậy, đứa nhỏ không phải rất đáng thương sao?"

“Đáng thương?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại. Vẻ chán ghét trong mắt của anh lộ ra không che giấu được. “Đáng thương là sao? Có một người mẹ thấp kém và đạo đức giả mới là đáng thương.”

Tô Hồng Yên cười nhẹ. Sau đó, cô không nói gì mà chỉ khẽ miết lên bả vai anh.


Cũng may là cô không nói cho anh biết chuyện Nguyễn Quỳnh Anh mang thai. Nếu không anh nhất định sẽ để cho Nguyễn Quỳnh Anh sinh đứa bé. Nhưng khi sinh con,anh thật sự sẽ làm theo những gì anh nói, chỉ cần đứa nhỏ không muốn Nguyễn Quỳnh Anh?

Cô tuyệt đối không tin!

Ngoài ra, cô ấy không thể để Nguyễn Quỳnh Anh ra đi cùng đứa trẻ. Có rất nhiều thứ liên quan đến đứa trẻ. Nếu vài năm sau, đứa trẻ quay trở lại, không phải Nguyễn Quỳnh Anh đó sẽ bước vào nhà phú quý sao? Cô ấy sẽ không bao giờ cho phép loại việc này. Đứa trẻ đã xuất hiện nên không thể ở lại!

Một cảm giác tàn nhẫn dấy lên trong lòng cô. Tô Hồng Yên mỉm cười ảm đạm.

Lúc này, Trần Vĩnh Hải đã vỗ nhẹ vào tay cô để cô không phải xoa bóp nữa.

Tô Hồng Yên nhìn anh đứng dậy, vội vàng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

“Phòng vệ sinh.” Trần Vĩnh Hải đáp nhẹ.

Tô Hồng Yên rút khăn ướt lau sạch thuốc trên tay cô.

Cô vừa ném khăn lau đã sử dụng vào thùng rác và nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Là của Trần Vĩnh Hải!

Cô nhìn về hướng phòng vệ sinh để gọi nhưng Trần Vĩnh Hải không nghe thấy tiếng.

Cô chỉ đơn giản là tự mình nhấc máy, phòng trường hợp là cuộc gọi quan trọng, cô có thể giúp anh trì hoãn thời gian.

Tuy nhiên, khi cô cầm lên, tên người gọi là chữ Quỳnh Anh. Tô Hồng Yên ngây ngốc thở dài. Trên mặt cô hiện lên một tia lạnh lùng.

“Nguyễn Quỳnh Anh, thật sự không phải lúc thích hợp để cô gọi.” Mang theo một tia châm chọc, Tô Hồng Yên cúp máy, xóa nhật ký cuộc gọi rồi đặt điện thoại trở lại.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn giao diện điện thoại đã nhảy trở lại menu chính và bất lực thở dài. “Giám đốc Trần không trả lời?” Thư ký Diêm hỏi.


Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Ừm, anh ấycúp điện thoại."

“Tại sao?” Thư ký Diêm nhíu mày: “Lại muốn gọi thêm vài cuộc nữa?”

“Không, anh ấy sẽ không trả lời cuộc gọi dù có gọi thêm vài lần nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh cất điện thoại vào túi và mỉm cười bất cẩn: “Thư ký Diêm, có thể phiền cô phải đến chỗ giám đốc Trần và nói cho anh ấy biết sự việc.”

“Vâng.” Thư ký Diêm đồng ý.

Nguyễn Quỳnh Anh thấy đã gần đến giờ nên thu dọn đồ đạc trở về biệt thự.

Tối hôm đó, Trần Vĩnh Hải không về. Nghe Hoàng quản gia nói anh đang ở nhà Tô gia.

Nguyễn Quỳnh Anh buồn một lúc rồi điều chỉnh tâm trạng, ăn ngủ như người bình thường.

Nói thật, hiện tại so với đứa nhỏ trong bụng cô thì vị trí của anh giờ còn không bằng.

Cho dù cô có yêu anh, không đến mức mất trí nhưng cô biết rất rõ anh đã thuộc về những người phụ nữ khác. Chỉ có đứa nhỏ thuộc về cô.

Ngày hôm sau, sau khi tắm rửa xong, Nguyễn Quỳnh Anh ngáp một cái đi xuống lầu. Cô vừa ra khỏi thang máy liền nghe thấy trong phòng khách vang lên một giọng nữ sắc bén.

"Chú Hoàng, tránh ra, cháu muốn gặp Nguyễn Quỳnh Anh!”

Giọng nói này… Nguyễn Trâm Anh?

Ngay lập tức, Nguyễn Quỳnh Anh trở nên tràn đầy năng lượng, nhìn theo phía âm thanh. Cô chỉ thấy Hoàng quản gia đang ngăn Nguyễn Trâm Anh lại và thuyết phục: "Nhị tiểu thư, cô Quỳnh Anh vẫn đang nghỉ ngơi. Cô có thể gọi điện cho cô ấy. Đây không phải là nơi bạn nên đến. "

"Tôi không thể kiểm soát được nhiều như vậy nữa. Hôm nay, tôi chỉ muốn giải quyết với Nguyễn Quỳnh Anh!” Nguyễn Trâm Anh hét lên với giọng chua ngoa.

Nguyễn Quỳnh Anh lo lắng rằng Hoàng quản gia sẽ bị thương nên nhanh chóng nói: "Chú Hoàng, để cô ấy ra."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận