“Được rồi, tôi đi ngay bây giờ.” Hoàng quản gia cũng cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc. Ông ấy gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài, đi đến phòng giám sát gọi giám sát.
Trần Vĩnh Hải bóp sống mũi. Ánh mắt hướng về Nguyễn Quỳnh Anh: "Tinh thần của cô ấy..."
“Tôi đã loại bỏ nó.” Bác sĩ tâm lý biết anh sẽ nói gì rồi mỉm cười: “Đừng lo lắng, Trần Vĩnh Hải. Cô Quỳnh Anh sẽ không mất kiểm soát cảm xúc nữa nhưng bệnh trầm cảm của cô ấy vẫn còn đó.”
“Nó không phải là một vấn đề lớn nếu có thể được chữa khỏi.” Trần Vĩnh Hải vẫy tay và để họ rời đi.
Căn phòng trở nên vắng lặng.
Trần Vĩnh Hải chậm rãi đi đến bên giường rồi ngồi xuống. Anh vươn tay sờ sờ chỗ tiêm của Nguyễn Quỳnh Anh. Tay của cô rất nhỏ, khi hơi cong lại càng nhỏ hơn, tay anh có thể quấn hết tay cô. Đôi tay ấy trở nên lạnh như băng, không có dấu vết của nhiệt độ.
“Sao lạnh thế này?” Trần Vĩnh Hải thì thào rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
Lúc này sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng đặt tay Nguyễn Quỳnh Anh xuống. Hoàng quản gia quay lại với vẻ mặt nhăn nhó. Trên tay ông ấy là một chiếc máy tính.
“Tìm được rồi?” Anh đứng lên.
Hoàng quản gia đặt máy tính xuống, giọng điệu nặng nề: "Không có."
“Cái gì?” Trần Vĩnh Hải cau mày.
“Trần Vĩnh Hải, anh sẽ biết sau khi xem giám sát.” Hoàng quản gia nói rồi tiếp phát đoạn video giám sát.
Anh bước đến máy tính và nhìn vào màn hình một cách trống rỗng.
Hoàng đi theo, ông ấy vừa xem vừa nói: "Đây là giám sát của ngày hôm nay, tôi đã đã kiểm tra. Không có người khả nghi nào vào khu cô Quỳnh Anh. Tôi cũng hỏi nhân viên bảo vệ canh thang máy, và họ nói không có người lạ nào đến đây.”
Nghe đến đây, Trần Vĩnh Hải cắn chặt răng.
Không có ai vào phòng thì ai đã cho cô ấy ám chỉ tinh thần.
“Trần Cận Phong đã gặp Nguyễn Quỳnh Anh chưa?” Anh liếc nhìn Hoàng quản gia.
Lúc trước, Trần Cận Phong đã nói rằng anh ấy muốn thôi miên Nguyễn Quỳnh Anh
“Không phải là anh ta.” Hoàng quản gia lắc đầu: “Mặc dù ba ngày qua anh ta đã đến đây mấy lần nhưng anh ta chưa bao giờ lên phòng. Sau khi anh ta rời đi vào buổi sáng, tôi đã nói với nhân viên bảo vệ thang máy không cho đi lên."
Các phòng ở tầng này đều do nhân viên bảo vệ được bố trí đặc biệt canh gác thang máy, người lạ không được phép lên.
Từ khi Trần Cận Phong rời đi, anh ta chưa từng tới đó, cho nên không chắc sẽ là anh ta.
“Xem ra là vấn đề giám sát.” Trần Vĩnh Hải nhếch miệng lạnh lùng.
Hoàng quản gia sửng sốt: "Anh cho rằng việc giám sát đã bị thay đổi?”
“Để cho Bảo Quốc xác minh.” Trần Vĩnh Hải nheo mắt rồi gửi lời theo dõi vào hộp thư của Bảo Quốc.
Trong vòng vài phút, Bảo Quốc gọi đến.
Anh lấy điện thoại di động ra rồi đi ra ban công.
“Trần Vĩnh Hải, giám sát mà anh gửi cho tôi đúng là đã bị can thiệp và có dấu vết bị xóa.” Bảo Quốc nói thành thật khi nhìn kết quả phân tích do đội tình báo gửi tới.
Có thật không!
Anh mím chặt môi mỏng, trong mắt tràn đầy sự tức giận: "Anh có thể khôi phục không?"
“Khả năng không cao, cần phải lấy giám sát ban đầu xác định có thể khôi phục lại.” Bảo Quốc suy nghĩ một chút rồi nói.
Trần Vĩnh Hải siết chặt điện thoại: “Tôi sẽ gửi ngay cho anh."
Sau khi cúp điện thoại, anh quay trở lại phồng rồi yêu cầu Hoàng quản gia đến phòng giám sát một lần nữa và lấy lại bản giám sát ban đầu.
Hoàng quản gia đi ngay lập tức.
Anh lại ngồi xuống giường, ủ ấm cho Nguyễn Quỳnh Anh trong khi chờ đợi kết quả.
Chờ khoảng hai giờ, Bảo Quốc đích thân đến bệnh viện.
“Trần Vĩnh Hải, thật tiếc vì giám sát đã xóa không thể khôi phục được. Nó đã bị đập và xóa." Anh ta nhìn xuống và xin lỗi.
Anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, không trách Bảo Quốc mà sốt ruột xua tay: "Anh đi điều tra mọi người trong phòng giám sát. Tôi muốn biết ai đã khiến bọn họ thay đổi giám sát."
Phải là nhân viên trong phòng giám sát mới có thể xóa giám sát kịp thời và tiêu hủy chứng cứ.
“Được rồi, tôi đi ngay.” Bảo Quốc đáp lại, nhanh chân bước ra ngoài.
Bước tới cửa, anh ta đột nhiên dừng lại: "Trần Vĩnh Hải, anh muốn nói với Khánh Minh chuyện này sao? Dù sao đây cũng là bệnh viện của anh ta."
Điều này làm cho anh nhớ tới một số điểm nghi ngờ.
“Tôi sẽ liên lạc với anh ta.” Trần Vĩnh Hải thờ ơ.
Anh đã nói như vậy, Bảo Quốc không nói thêm mà rời khỏi phòng.
Trần Vĩnh Hải đắp chăn bông cho Nguyễn Quỳnh Anh và gọi điện Khánh Minh bằng điện thoại di động.
Khánh Minh nhìn chằm chằm tên người gọi, trên môi một nụ cười phù phiếm: “Anh Trần, tôi có thể giúp gì cho anh?"
“Bệnh viện của anh có một số tay chân bẩn thỉu trà trộn vào.” Vẻ mặt anh trở nên nặng nề.
Hai mắt Khánh Minh lóe lên, cười ra tiếng: "Anh đang đùa tôi sao? Bệnh viện của tôi nổi tiếng cả nước, làm sao có chuyện như vậy."
“Thật sao?” Trong mắt Trần Vĩnh Hải hiện lên tia đáng sợ, giọng nói anh lạnh nhạt thờ ơ: “Nguyễn Quỳnh Anh đang ở bệnh viện của anh và bị ám chỉ tinh thần. Tôi đang tìm hung thủ nhưng giám sát đã bị xóa. Anh định làm gì với chuyện này?”
"Cái gì? Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy!" Khánh Minh đứng lên. Trên mặt anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy rằng thực ra không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào trong mắt anh ta, chỉ có sự dày đặc và phức tạp.
“Khanh Minh, để tôi nói cho anh biết nếu không bắt được kẻ nào đã làm gì Nguyễn Quỳnh Anh, tôi sẽ là người đầu tiên bắt anh.” Trần Vĩnh Hải nói với vẻ mặt nghiêm nghị có chút thù địch.
Nghe được vẻ mặt nghiêm túc của anh, Khánh Minh sờ sờ mũi cười tủm tỉm: "Ừm...tôi có nên nhờ người thẩm vấn nhân viên cấp cao của bệnh viện và cho anh một lời giải thích không?"
Đây là điều mà anh muốn.
Mặc dù, Trần Vĩnh Hải đã yêu cầu Bảo Quốc điều tra, nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện của Khánh Minh. Anh nhất định sẽ gặp khó khăn trong quá trình điều tra.
Cách tốt nhất là để Khánh Minh đích thân đến.
"Cho anh một tiếng, tôi muốn biết kết quả."
Trần Vĩnh Hải nói xong liền trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Khánh Minh xoa trán: "Trần Vĩnh Hải thực sự làm tôi khó xử. Tôi có thể tìm ra kẻ giết người ở đâu? Cô nói phải không, Tô Hồng Yên?”
Anh nhướng mắt nhìn người phụ nữ đang nhàn nhã nghịch điện thoại di động ở chiếc ghế sofa đối diện.
Tô Hồng Yên nghe được lời của anh, ném điện thoại đi: "Anh không nói thật với anh ấy đúng không?"
Khánh Minh lắc đầu: "Không, anh đã hứa sẽ giúp em che giấu, nên sẽ không nói cho Trần Vĩnh Hải. Nhưng tại sao em lại làm điều này? Em đã đưa ra những lời ám chỉ cho Nguyễn Quỳnh Anh?”
"Đó không phải là một lời ám chỉ, emchỉ muốn dạy cho cô ấy một bài học, và để cô ấy tạm thời mất kiểm soát cảm xúc. Trần Vĩnh Hải có lẽ đã đi nhờ người khác giải trừ." Tô Hồng Yên nhún vai, vẻ mặt không đồng ý.
“Sao em lại làm thế này?” Khánh Minh gạt đi nụ cười thường ngày. Anh ta hỏi Tô Hồng Yên với vẻ mặt nghiêm túc và khó hiểu.
Cô nghiêng đầu, có chút bệnh hoạn trả lời: "Vì em không ưa cô ấy, cô ấy đã cướp đi Trần Vĩnh Hải của em và khiến tôi trở nên như thế này. Anh nghĩ em sẽ để cô ấy đi sao?"
Khánh Minh bị lời nói của cô làm cho sững sờ, nhìn cô như một người xa lạ: “Tiểu Yên, em đã thay đổi, sao có thể nghĩ như thế này? Nguyễn Quỳnh Anh chưa bao giờ cướp đi Trần Vĩnh Hải. Từ đầu bọn họ đã ở bên nhau. Em biến thành bộ dạng như này, đó là lựa chọn của chính em và nó không liên quan gì đến Nguyễn Quỳnh Anh.”
"Tại sao? Anh lại nói giúp cô ấy. Anh sẽ không gặp cô ấy nữa phải không?" Tô Hồng Yên cười cười. Trong mắt cô đầy vẻ châm chọc.
Trong mắt Khánh Minh lộ ra một tia tổn thương: “Tô Hồng Yên, em đang nói cái gì, em biết anh..."
“Dừng!” Tô Hồng Yên vung tay lên: “Anh không cần nói nhiều. Em không muốn nghe. Em còn tưởng anh sẽ giúp em giấu giếm Trần Vĩnh Hải.”
Nói xong cô xách túi, đi giày cao gót bỏ đi.
Khánh Minh thở dài cười khổ. Anh ta thấy sắp hết giờ liền gọi Trần Vĩnh Hải: "Trần Vĩnh Hải, tôi đã tìm được."