Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

"Tự do?" Như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm, Trần Vĩnh Hải cười khinh bỉ thành tiếng: "Cô đã bán mình cho tôi, còn muốn tự do gì nữa?"

"Tôi có thể tự chuộc chính mình được không?" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Vĩnh Hải cười lạnh lùng khinh thường: "Cô có tiền sao?"

"Tôi có!" Đôi môi Nguyễn Quỳnh Anh hơi mấp máy.

Hơn nữa còn đã sớm chuẩn bị xong rồi.

Mi mắt Trần Vĩnh Hải hơi giật, giọng trầm xuống, hỏi: "Cô lấy tiền ở đâu ra?"

Di động còn chưa phân phối ra thị trường, tập đoàn Nguyễn thị chỉ dựa vào 17,5 nghìn tỷ anh đầu tư vào năm ngoái, lại còn dùng toàn bộ cho các vật liệu sử dụng trong nhà máy, chỉ một phần nhỏ được chuyển đến cho các phòng ban.

Nói cách khác, Nguyễn thị căn bản không hề dư thừa vốn lưu động, không thể chi tiền ra.

Vậy tiền của cô rốt cuộc lấy từ nơi nào?

"Chuyện này không liên quan tới anh." Nguyễn Quỳnh Anh vươn tay, đẩy tay Trần Vĩnh Hải đang đặt dưới cằm mình ra.

Trần Vĩnh Hải khôi phục tinh thần, trong mắt lại hàm chứa đốm lửa: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô đừng có nói với tôi là mình dùng thủ đoạn không chính đáng kiếm tiền nhé?"

Trong lòng đau xót, Nguyễn Quỳnh Anh không kiềm chế nổi, lập tức giận sôi lên, ngón tay chọc lên ngực người đàn ông này: "Trần Vĩnh Hải, có phải trong mắt anh tôi là loại người chỉ biết kiếm tiền bằng thủ đoạn không chính đáng không?"

Trần Vĩnh Hải tóm lấy tay cô, giơ cao lên: "Chẳng lẽ không phải ư? Vì tiền, bốn năm trước cô có thể chia tay với tôi, bây giờ bốn năm sau cô cũng có thể bán mình đi, thậm chí còn cởi đồ trước mặt mọi người. Tôi nghĩ về cô như vậy thì sai ở đâu?"

Nghe được những lời khốn nạn này của anh, trước mắt Nguyễn Quỳnh Anh tối sầm xuống, cơ thể chao đảo, suýt nữa thì ngất xỉu.

Cô vội vàng hít sâu, một lúc lâu sau tình hình mới khá hơn một chút: "Tùy anh, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, chẳng vấn đề gì cả. Tóm lại, tôi không muốn làm tình nhân của anh nữa, cuộc sống như vậy tôi chịu đựng đủ rồi."

Trở thành tình nhân, cô mất đi tôn nghiêm, mất con, tổn thương chồng chất khắp người.

Hiện giờ cô chỉ muốn rời khỏi anh!

"Chịu đựng đủ cuộc sống tình nhân rồi?" Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, khắp người tản ra hơi thở hậm hực.

Nguyễn Quỳnh Anh đau đến nhíu mày, lại nghiến răng chịu đựng không kêu đau.

Lực tay của anh bóp lấy cô ngày càng mạnh, cứ như muốn bóp nát cánh tay cô.

"Nguyễn Quỳnh Anh, chắc cô vẫn chưa quên đâu nhỉ, con đường tình nhân này là do cô tự chọn. Bây giờ cô không muốn tiếp tục nữa, cô cho rằng mình là ai? Cô có tư cách gì?" Huyệt thái dương của Trần Vĩnh Hải căng lên, không thể ngăn nổi tức giận mà gầm nhẹ.

Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, ngoan cố nhìn anh: "Đúng, đúng là tôi tự mình chọn, nhưng nếu lúc trước tôi biết anh là cậu cả nhà họ Trần, tôi nhất định sẽ không chọn trở thành tình nhân của anh!"

Lúc trước khi ký tên có bao nhiêu vội vàng, bây giờ cô lại có bấy nhiêu hối hận.

Đơn giản chỉ vì cậu cả nhà họ Trần trẻ tuổi nhất, nhiều tiền nhất, chẳng sợ anh ta nổi tiếng trăng hoa, còn chơi đùa nhiều người đến chết, cô vẫn căng da đầu, chịu đựng sự sợ hãi mà ký tên xuống hợp đồng bao nuôi kia.

Cô cảm thấy dù sao mình cũng không sống được bao lâu, bị cậu cả nhà họ Trần chơi đùa đến chết cũng chẳng sao, chỉ cần có tiền giúp tập đoàn Nguyễn thị vượt qua khó khăn là tốt rồi. Nhưng cô lại không thể ngờ rằng, người gọi là cậu cả nhà họ Trần kia thật ra chính là Lương Vĩnh Hải khi trước, Trần Vĩnh Hải bây giờ!

"Không muốn chọn tôi? Vậy cô nghĩ tôi muốn chọn cô chắc?" Trần Vĩnh Hải đột nhiên kéo Nguyễn Quỳnh Anh đến trước mặt, hai mắt đỏ bừng chất vấn.

Nguyễn Quỳnh Anh quay mặt đi, giọng nói trong trẻo lạnh lẽo: "Không biết, tóm lại là không phải anh!"

Lời cô vừa nói là thật lòng. Nếu thời gian có thể quay lại, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn anh.

Không ai biết được sau khi ký hợp đồng, đêm đó khi nhìn thấy anh, cô đã xấu hổ biết bao, tự ti biết bao, bất lực đến mức nào.

Ở trong bệnh viện này một tuần, cô thường xuyên suy nghĩ, nếu lúc ấy cô chọn bừa một kim chủ, có phải cô sẽ không quá đau đớn khổ sở như bây giờ hay không? Dù sao thì ít nhất trái tim cô cũng sẽ không bị dày vò.

"Cô..." Lửa giận của Trần Vĩnh Hải tăng vọt, tức đến run người: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô giỏi lắm, giỏi lắm!"

Anh rất muốn bóp chết người phụ nữ này, cô ấy thế mà dám nói 'thà lựa chọn người khác cũng không chọn trở thành tình nhân của anh'. Nếu không phải lúc ấy anh phao tin, dẫn cô tới ký hợp đồng này, thì hiện tại cô thật sự sẽ trở thành tình nhân của người khác.

Không, có lẽ cô đã chết rồi. Cuối cùng chẳng có ai để ý tính mạng của cô như anh. Có thể nói việc cô tồn tại được tới tận bây giờ đều do công lao của anh, nhưng cô lại muốn rời đi, làm như vậy khác nào đồ vong ân phụ nghĩa?

Quả nhiên đây chính là bản tính của cô, vừa ác độc lại vừa vô tình.

Nghĩ vậy, Trần Vĩnh Hải hất tay Nguyễn Quỳnh Anh ra, chỉ vào cửa quát: "Cút, cút ra ngoài cho tôi!"

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ mong có vậy, xoa tay đi ra cửa.

Thấy cô rời đi không chút do dự, quanh cơ thể Trần Vĩnh Hải tỏa ra khí lạnh, hất đổ toàn bộ văn kiện và bút ghi chép xuống đất.

Nắp bút máy trực tiếp bật tung ra, rơi vừa đúng trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngừng bước, nhìn chằm chằm nắp bút hai giây, sau đó nhấc chân bước qua, mở cửa đi ra ngoài.

Trong studio, quản gia Hoàng đang giúp cô treo áo cưới, thấy cô đã trở lại, khóe mắt còn hơi ửng đỏ, không nhịn được mà hỏi: "Cô Quỳnh Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cậu Vĩnh Hải..."

"Không có việc gì." Nguyễn Quỳnh Anh cười gượng gạo một tiếng: "Quản gia Hoàng, anh ra ngoài trước đi, nơi này để tôi tự xử lý. Anh giúp tôi báo với trợ lý một câu, gọi các cô ấy tới đây hỗ trợ."

"Được." Quản gia Hoàng đáp lời, lấy điện thoại ra.

Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một hơi, đè nén trăm ngàn cảm xúc trong lòng mình, cầm lấy chiếc kéo bên cạnh máy may, bắt đầu bận rộn.

Một lúc lâu sau, cô nhanh chóng rơi vào guồng quay công việc, vứt hết mọi chuyện phiền lòng ra sau đầu.

Bận rộn đến tối, quản gia Hoàng gõ cửa gọi cô ra ăn cơm, cô mới dừng công việc lại, xuống nhà.

Gần tới phòng ăn, quản gia Hoàng cười ha ha nói với cô: "Cô Quỳnh Anh đêm nay cần phải ăn nhiều hơn một chút."

"Sao vậy?" Nguyễn Quỳnh Anh kéo ghế ra ngồi xuống, thấy hơi tò mò.

Quản gia Hoàng không nói gì, chỉ thần thần bí bí mở nắp nồi lẩu, lập tức mùi thuốc tỏa ra ngập tràn.

Không khó ngửi như thuốc bắc, ngược lại còn có mùi thơm dễ chịu thoang thoảng.

Là mùi dược thiện!

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt ngửi một lúc: "Thơm quá!"

"Ha ha, đây là món dược thiện chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt học làm, rất có lợi cho quá trình hồi phục của cô." Quản gia Hoàng vừa múc canh vừa giải thích.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy hơi kỳ lạ: "Vì sao họ phải đi học?"

Quản gia Hoàng đặt chén canh đã được múc ra xuống trước mặt cô: "Đây là do cậu Vĩnh Hải dặn dò."

Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh lập tức hết sạch hứng thú với chén canh trước mắt.

Cô nhẹ nhàng đẩy chén canh qua một bên, cầm lấy chiếc đũa, yên lặng ăn cơm trắng trong chén.

Thấy thế, quản gia Hoàng nghi ngờ hỏi: "Cô Quỳnh Anh không uống sao?"

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Không được, tấm lòng của cậu Vĩnh Hải tôi nhận, có điều tôi không thấy ngon miệng, không ăn nổi."

Quản gia Hoàng nghe xong liền biết rằng cô đang nói dối.

Vẻ mặt hưởng thụ khi ngửi được mùi dược thiện của cô lúc vừa rồi không hề giống vẻ mất ngon.

"Cô Quỳnh Anh, có phải vì đây là do cậu Vĩnh Hải dặn dò nên cô mới..."

Lời còn chưa nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh đã gật đầu: "Không sai."

Ý nghĩ trong lòng bị đoán được, không có gì mà không dám thừa nhận.

Quản gia Hoàng hiểu ra vấn đề, "ồ" một tiếng.

Thì ra cô vẫn giận cậu Vĩnh Hải.

Cậu Vĩnh Hải đúng là có hơi quá đáng thật, nhưng cậu ấy cũng không làm sai, đứa bé kia không thể giữ lại.

Có điều không rõ vì sao cậu Vĩnh Hải không nói ra sự thật.

Nghĩ đến đây, quản gia Hoàng thở dài lắc đầu: "Cô Quỳnh Anh, cậu Vĩnh Hải bỏ đứa nhỏ của cô là sai, nhưng cậu ấy làm vậy cũng có nguyên nhân của mình."

Trần Vĩnh Hải đã từng cảnh cáo không cho ông nói ra sự thật, nhưng nhắc nhở đơn giản vài câu cũng không thành vấn đề.

"Nguyên nhân?" Nguyễn Quỳnh Anh dừng đũa, nhìn về phía quản gia Hoàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui