Giọng nói này... là Tô Hồng Yên!
Cô ta còn chưa đi?
Khẽ nhíu mày, Nguyễn Quỳnh Anh đặt ly nước xuống, nhìn về phía hành lang.
Tô Hồng Yên và Trần Vĩnh Hải đầu đầy mồ hôi đi vào, hai người đều mặc đồ thể thao, một đen một trắng, trên cổ còn choàng một chiếc khăn lông.
Nhìn là biết vừa đi chạy bộ buổi sáng về.
"A, cô Quỳnh Anh tỉnh rồi." Tô Hồng Yên nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, hơi nhíu mày.
Nguyễn Quỳnh Anh "ừ" một tiếng, liền không nhìn nữa, không làm ra hành động quan tâm gì, cũng không đi tới chỗ Trần Vĩnh Hải.
Nhưng Trần Vĩnh Hải lại nhìn cô.
Đặc biệt khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cùng dáng vẻ mỏi mệt của cô, vẻ mặt anh bỗng dưng trầm xuống.
Không phải tối qua người phụ nữ này ngủ rất sớm sao?
Sao ngủ một giấc dậy lại thành dáng vẻ ngủ không ngon rồi!
"Cô Hồng Yên, nước của cô đây." Quản gia Hoàng rót một chén nước cho Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên nói cảm ơn, lại đưa cho Trần Vĩnh Hải: "Anh Hải, anh uống trước đi."
Trần Vĩnh Hải giơ tay từ chối: "Không cần."
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cầm ly nước trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh, ngửa đầu uống cạn.
Nguyễn Quỳnh Anh lúc đầu là giật mình, sau đó khuôn mày xinh đẹp nhíu chặt lại.
Quản gia Hoàng chỉ vào cái ly Trần Vĩnh Hải cầm trong tay, lúng túng nói: "Cậu Vĩnh Hải, đó là ly của cô Quỳnh Anh."
Trần Vĩnh Hải vuốt ve cái ly: "Vậy sao?"
"Đúng vậy, vừa rồi cô Quỳnh Anh còn uống mà." Quản gia Hoàng gật đầu.
Nghe được lời này, Tô Hồng Yên nheo lại đôi mắt đầy nguy hiểm, nhanh chóng liếc xéo Nguyễn Quỳnh Anh một cái, tựa hồ trách cứ tại sao cô không uống hết nước.
Nguyễn Quỳnh Anh chú ý tới ánh mắt của cô ta, bình tĩnh đối mặt: "Cô Hồng Yên hận tôi cũng vô dụng, nước là do anh Hải chủ động uống."
Tô Hồng Yên cười gượng gạo: "Cô Quỳnh Anh nói gì vậy, sao tôi lại hận cô được, đúng không anh Hải?"Cô ta kéo kéo tay áo Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô ta một cái, đặt ly nước xuống: "Anh đi tắm đây."
"Anh Hải đi thong thả, em cũng đi." Tô Hồng Yên cầm cái ly trong tay, đưa cho quản gia Hoàng, sau đó cũng nhanh chóng chạy lên theo.
Hai người đi rồi, Nguyễn Quỳnh Anh ghét bỏ nhìn cái ly trước mắt: "Quản gia Hoàng, có thể đổi cái ly khác giúp tôi không? Ly này bẩn rồi!"
Tưởng tượng cảnh Trần Vĩnh Hải dùng đôi môi từng hôn Tô Hồng Yên chạm vào cái ly của cô, cô liền thấy buồn nôn.
Quản gia Hoàng cười khổ: "Được, tôi đi đổi đây."
Ông cầm hai cái ly đi vào phòng bếp.
Chỉ một lát sau, ông đã cầm cái ly mới ra.
Rót nước, cảm giác ghê tởm kia của Nguyễn Quỳnh Anh lập tức vơi bớt không ít, cô chậm rãi uống từng ngụm nước ấm, uống xong ly nước, sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào hơn, thoạt nhìn trạng thái tốt hơn một chút.
Quản gia Hoàng nhìn thời gian: "Cô Quỳnh Anh, mau ăn sáng thôi, không cần chờ hai người kia đâu."
"Bọn họ cần tôi chờ sao?" Nguyễn Quỳnh Anh hỏi lại ông.
Quản gia Hoàng nghẹn lời, gãi đầu: "Đúng là không cần."
"Vậy tôi đến phòng ăn trước." Nói xong, cô đứng dậy đi về phía phòng ăn.
Quản gia Hoàng không khỏi cười khẽ.
Sao cô Quỳnh Anh đối xử với cậu Vĩnh Hải khác hoàn toàn lúc trước vậy, hoàn toàn lạnh lùng.
Cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.
Có điều đối với cô Quỳnh Anh thì hẳn là chuyện tốt, tính tình lạnh nhạt như một vẻ ngoài cứng rắn, có thể bảo vệ chính bản thân cô ấy, nhưng đối với cậu Vĩnh Hải mà nói, có khả năng chính là chuyện xấu.
Lắc đầu thở dài, quản gia Hoàng thu dọn mấy chiếc gối ôm hỗn loạn trên sô pha, vội đi lo chuyện của mình.
Trong nhà ăn, Nguyễn Quỳnh Anh yên lặng ăn đồ ăn của mình. Ăn được một nửa, Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên nắm tay nhau đi tới.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu liếc qua bọn họ một cái, lại điềm đạm tự nhiên thu hồi ánh mắt.
Dáng vẻ này của cô khiến trong lòng Trần Vĩnh Hải có chút khó chịu.
"Ngồi đi." Trần Vĩnh Hải kéo ghế cho Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên được cưng chiều mà lo sợ, nhìn anh: "Anh Hải, anh..."
"Ngồi xuống!" Trần Vĩnh Hải cắt đứt lời nói của cô ta, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Tô Hồng Yên bĩu môi ngồi xuống, sau đó cười hì hì nói chuyện với Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, xin lỗi vì đã để cô đợi lâu nhé. Tôi và anh Hải tắm rửa có hơi lâu."
Nguyễn Quỳnh Anh gắp một miếng trứng gà bỏ vào trong miệng, sau khi nuốt xuống mới nói: "Tôi không chờ hai người, tôi ăn xong rồi."
"..." Vẻ mặt Tô Hồng Yên cứng đờ, trong mắt lập lòe lửa giận.
Người phụ nữ này thay đổi cũng lớn quá nhỉ?
Nếu là ngày thường chắc chỉ biết nói “không sao đâu, không chờ lâu” hay đại loại thế, hiện tại thế mà lại dám hờn dỗi một cách không khách sáo thế này.
"Ha ha, là vậy sao, xem ra là tôi tự ảo tưởng rồi." Tô Hồng Yên bưng sữa bò uống một ngụm, gượng cười.
Nguyễn Quỳnh Anh không nói gì nữa, đứng lên kéo ghế dịch xa ra.
Như vậy, khoảng cách của cô và Trần Vĩnh Hải càng xa hơn.
Trần Vĩnh Hải nhìn hành động của cô, tức đến nỗi khuôn mặt tuấn tú biến thành màu đen: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô có ý gì?"
Cô ghét bỏ việc ngồi gần anh sao?
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: "Không có ý gì, chỉ là không muốn quấy rầy, không muốn tham dự vào thế giới của hai người mà thôi."
Thế giới của hai người?
Anh và Tô Hồng Yên có thể có thế giới của hai người gì?
Trần Vĩnh Hải siết dao nĩa, gân xanh trên trán và mu bàn tay lộ ra, phẫn nộ không chịu được.
Anh đang định nói gì đó, Tô Hồng Yên lại che mặt, xấu hổ không thôi giành nói: "Cô Quỳnh Anh, cô nói gì vậy, cái gì mà thế giới của hai người?"
“Không phải cô muốn tôi cách xa anh Hải của cô một chút sao? Bây giờ tôi…”
Cô còn chưa nói xong, Tô Hồng Yên đã vỗ bàn đứng lên, vẻ mặt tức giận: "Cô Quỳnh Anh, tôi có bao giờ từng nói cô cách anh Hải xa một chút chưa? Cô nghĩ tôi là loại người nào?"
Người phụ nữ đáng chết này, không ngờ lại nhiên muốn vạch trần cô ta.
Nếu anh Hải biết cô ta từng nói những lời này, anh không giận cô ta mới là lạ.
Trước đó anh Hải đã nghi ngờ cô ta, cô ta vất vả lắm mới xóa bỏ được sự nghi ngờ ấy. Bây giờ không thể để người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh này gây chuyện, để anh Hải tiếp tục sinh ra khoảng cách với cô ta nữa.
"Cô chưa từng nói sao?" Nguyễn Quỳnh Anh cười như không cười, nhìn chằm chằm Tô Hồng Yên.
Ánh mắt Tô Hồng Yên hơi lóe lên, tủi thân kéo cánh tay Trần Vĩnh Hải: "Anh Hải, em thật sự chưa từng nói những lời này!"
"Đủ rồi, ăn có mỗi bữa sáng thôi cũng không yên ổn được." Trần Vĩnh Hải day trán, không vui nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh trào phúng: "Người đàn ông mắt mù, tim cũng mù!"
Tuy rằng thất vọng với Trần Vĩnh Hải rồi, nhưng vẻ mặt không tin tưởng của anh vẫn làm lòng cô lạnh lẽo.
"Nguyễn Quỳnh Anh, cô nói cái gì?" Huyệt thái dương giật giật, Trần Vĩnh Hải sa sầm mặt.
Trước kia cô nói anh mắt mù, anh không so đo.
Bây giờ còn dám nói trái tim anh cũng mù!
Cô thật là to gan!
"Tôi nói, anh mắt mù, tim cũng mù!" Nguyễn Quỳnh Anh lặp lại một lần, sợ anh không nghe rõ, mỗi chữ nói ra còn ngừng một giây.
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải càng thêm kém, quanh cơ thể tản ra hơi thở lạnh giá: "Ở trong mắt cô, tôi chính là người như vậy sao?"
"Chẳng lẽ không phải à?" Nguyễn Quỳnh Anh đặt dao nĩa xuống, lạnh lùng nhìn anh.
Sự lạnh nhạt của cô như một con dao nhọn sắc bén đâm vào trái tim anh, làm anh bỗng có chút hốt hoảng.
Chỉ là anh không thể hiện ra ngoài mặt, vẫn u ám như cũ.
"Nguyễn Quỳnh Anh!" Trần Vĩnh Hải đập bàn đứng lên, hơi thở quanh cơ thể càng thêm lạnh lẽo.
Tô Hồng Yên cũng đứng lên theo: "Anh Hải, đừng nóng giận, tức giận sẽ khiến đầu anh đau đấy."
Cô ta vừa xoa ngực cho Trần Vĩnh Hải, vừa trách móc Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, sao cô có thể nói anh Hải như vậy chứ? Cô đúng là quá đáng!"
"Tôi quá đáng?" Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh lùng: "Cuối cùng là tôi quá đáng, hay anh ta vốn là người như vậy? Cô và tôi đều biết rõ, chỉ có anh ta thấy được lòng anh ta, cũng thấy không rõ bộ mặt thật của cô Hồng Yên. Cho nên tôi mới nói anh ta mắt mù tim cũng mù. Đương nhiên trong đây bao gồm cả kỹ thuật diễn xuất tốt của cô Hồng Yên nữa."
Nói xong những lời này, Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy rời đi, để lại Trần Vĩnh Hải với khóe mắt muốn nứt ra cùng Tô Hồng Yên với sắc mặt cũng không tốt y hệt.