"Trần Vĩnh Hải, sao cô Quỳnh Anh lại như vậy?" Mắt Tô Hồng Yên tối đen, mặt lại tủi thân sắp khóc: "Cái gì mà kỹ thuật diễn xuất tốt, em diễn gì chứ?"
"Đừng ồn ào!" Trần Vĩnh Hải khẽ quát một tiếng, lôi cánh tay đặt trên ngực mình của cô ta ra.
Sau đó anh chống tay lên bàn ăn, sắc mặt hơi tái nhợt, ngồi xuống.
Tô Hồng Yên nhìn thấy, vẻ tủi thân trên mặt biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự khẩn trương: "Anh Hải, anh sao vậy? Có phải đau đầu hay không?"
Trần Vĩnh Hải đau khổ nhắm mắt lại, không trả lời cô.
Nhưng dáng vẻ lúc này của anh đã chứng minh tất cả.
Tô Hồng Yên cắn môi: "Anh Hải, anh đừng làm em sợ, em dẫn anh về phòng."
Cô ta đỡ anh đi ra ngoài.
Thời điểm tới phòng khách, Nguyễn Quỳnh Anh đang gọi điện thoại, nhìn hai người như không khí, đi về phía ban công.
"Đứng lại!" Tô Hồng Yên lạnh giọng hô lên.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại: "Có việc gì?"
"Nguyễn Quỳnh Anh, cô không thấy tình trạng của anh Hải sao?" Tô Hồng Yên nhấc một cánh tay chỉ vào Trần Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh liếc một cái liền thấy được vẻ mặt đau đớn của Trần Vĩnh Hải, trái tim run rẩy, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, nói: "Thấy, sao vậy?"
"Sao vậy?" Lửa giận của Tô Hồng Yên tăng vọt: "Cô còn có mặt mũi hỏi à? Trần Vĩnh Hải bị cô chọc cho tức giận thành như vậy, cô có biết nếu hiện tại Trần Vĩnh Hải càng đau đầu nghiêm trọng thì một khi đã đau đến ngất xỉu, sẽ có khả năng không tỉnh lại hay không?"
"Thì sao? Liên quan gì tới tôi?" Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt điện thoại, lạnh lùng nói.
Những lời này của cô chẳng những làm Tô Hồng Yên sửng sốt, cũng khiến cho lòng Trần Vĩnh Hải như bị một cây đao hung hăng cứa rách.
Khóe mắt anh như muốn nứt ra, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, quanh thân tràn đầy sát khí.
Khóe môi Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn anh nữa.
Tô Hồng Yên phản ứng kịp, giọng nói bén nhọn: "Nguyễn Quỳnh Anh, sao cô có thể nói như vậy? Cái gì mà không liên quan với cô? Trần Vĩnh Hải đau đầu chính là do cô sai!"
"Đó chỉ là anh ta cho rằng tôi sai mà thôi!" Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu, chữa lại lời cô ta: "Thật ra trong chuyện này rốt cuộc là ai sai, tôi tin lòng cô Hồng Yên rõ ràng hơn tôi nhiều."
Nói xong, cô chợt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tô Hồng Yên, như muốn nhìn ra điều gì đó.
Nhưng đáng tiếc, trong mắt Tô Hồng Yên ngoại trừ phẫn nộ cũng không có cảm xúc nào khác.
Chẳng lẽ cô nghi nhầm người, người tấn công Trần Vĩnh Hải không phải Tô Hồng Yên mà là người đàn ông đeo khẩu trang?
Nhưng vì sao lúc ấy hành vi của Tô Hồng Yên lại kỳ quái như vậy?
Rất nhiều nghi vấn trong lòng không tìm được đáp án, Nguyễn Quỳnh Anh rất phiền não.
Cô thở ra một hơi, đè nén sự nghi ngờ trong lòng xuống.
Mặc kệ thế nào, có một điều cô dám chắc một trăm phần trăm, chính là Tô Hồng yên này có vấn đề. Một ngày nào đó cô nhất định sẽ điều tra rõ ràng, Tô Hồng Yên rốt cuộc sắm vai gì trong hiểu lầm của cô và Trần Vĩnh Hải.
"Tôi không hiểu cô Quỳnh Anh đang nói gì." Tô Hồng Yên lạnh mặt.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên: "Nghe không hiểu thì thôi, các người còn việc gì sao? Không còn nữa thì tôi nghe điện thoại tiếp."
"Cô..." Tô Hồng Yên còn muốn nói gì đó.
Trần Vĩnh Hải ngắt lời cô ta: "Đủ rồi Hồng Yên, em buông anh ra."
"Anh Hải, đầu anh còn đau mà." Tô Hồng Yên không đồng ý, chu miệng nói.
"Nghe lời!" Trần Vĩnh Hải liếc cô ta một cái.
Tô Hồng Yên không tình nguyện buông anh ra.
Trần Vĩnh Hải đi về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn anh đi tới.
Anh vẫn cứ đi, đến trước mặt cô tầm một mét thì dừng lại: "Nguyễn Quỳnh Anh, có phải cô rất muốn tôi không tỉnh lại hay không?"
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: "Tôi chưa từng nói như vậy."
"Vậy trong lòng cô thì sao? Trong lòng cô, tôi là như vậy sao?" Trần Vĩnh Hải cụp mi mắt, nhìn chăm chú gương mặt cô, giọng nói bình thản.
Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh lại cảm giác được trong giọng nói của anh ẩn chứa bao áp lực.
"Anh cảm thấy tôi nghĩ như vậy sao?" Nguyễn Quỳnh Anh không đáp, hỏi lại.
Trần Vĩnh Hải mím môi mỏng, không nói tiếp.
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt, nói ra những lời chưa nói xong: "Anh cảm thấy tôi nghĩ như thế nào thì chính là như vậy, nên anh không cần thiết phải hỏi tôi làm gì, cũng chẳng phải giận dữ với tôi. Bởi vì từ đầu đến cuối anh vẫn luôn chuyên quyền độc đoán như vậy, bây giờ cũng có thể tiếp tục."
Anh độc đoán, anh cố chấp, khiến cô thấy vô cùng mệt mỏi.
Mà hiện giờ sự mỏi mệt này đã làm cô không còn tâm trạng hay sức lực nào để giải thích bất cứ điều gì nữa.
Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh không hề để ý sắc mặt hiện tại của Trần Vĩnh Hải thế nào.
Cô dịch sang bên cạnh một bước, nhìn về Tô Hồng Yên phía sau anh: "Đúng rồi cô Hồng Yên, thỏa thuận hai tháng của chúng ta chấm dứt tại đây, tôi không cần cô trợ giúp."
Nói xong, cô lần nữa đặt điện thoại lên bên tai: "Thư ký Diêm, tiếp tục đi."
Cô vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phía ban công, sau khi ra ngoài ban công còn đóng cửa sát đất lại.
Nhìn bóng dáng đứng trước ban công của Nguyễn Quỳnh Anh, sự nóng giận của Trần Vĩnh Hải dần dần lắng xuống.
Chỉ là đôi mắt anh ngày càng sâu thẳm, như đang suy nghĩ điều gì.
Qua vài giây, anh xoay người, tầm mắt u tối dừng trên người Tô Hồng Yên: "Hồng Yên, thỏa thuận hai tháng gì? Em trợ giúp cô ấy điều gì?"
"Thật ra cũng không có gì." Tô Hồng Yên mắng thầm Nguyễn Quỳnh Anh bây giờ cái gì cũng dám nói, ngoài mặt giả vờ tiếc nuối: "Chính là hợp tác của cô Quỳnh Anh và tập đoàn Tô thị. Rốt cuộc hai nhà chúng em cũng đều chung ngành sản xuất điện tử, em liền nói với cô ấy, chỉ cần hai tháng sau may xong áo cưới, em sẽ đồng ý thuyết phục bố em hợp tác với tập đoàn Nguyễn thị."
"Là như vậy sao?" Trần Vĩnh Hải híp mắt lại.
Lời nói của cô ta rất hợp lý, nhưng vì sao anh cứ có cảm giác kỳ quái.
Tô Hồng Yên khép mắt lại: "Là sự thật, em còn có thể lừa anh sao?"
Vứa dứt lời, điện thoại cô ta reo lên.
Cô ta lấy ra nhìn, nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó cười nói: "Anh Hải, bố em gọi điện thoại tới."
"Em nghe đi." Trần Vĩnh Hải đi đến sô pha ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu bên ngoài ban công kia.
Không biết cô nói gì với đầu dây bên kia, lâu như vậy vẫn chưa nói xong.
Trần Vĩnh Hải mấp máy môi mỏng, không vui, đồng thời anh không nhịn được thức tỉnh chính mình.
Anh thật sự như lời cô nói, không phân rõ đúng sai đến vậy sao?
Thật sự chuyên quyền độc đoán sao?
Đang nghĩ ngợi, Tô Hồng Yên đã nghe điện thoại xong, đi qua: "Anh Hải, bữa tiệc đã bắt đầu rồi, bố em hỏi khi nào anh qua?"
"Anh không đi, đau đầu." Trần Vĩnh Hải rót cho mình ly nước, nhẹ giọng nói.
"Nhưng chúng ta đã nói trước rồi mà." Tô Hồng Yên không vui chu miệng: "Bữa tiệc gia đình hôm nay hẳn là thương lượng chuyện đính hôn, anh không thể không đi!"
Cô ta lắc lắc cánh tay anh.
"Hồng Yên, anh thật sự không đi được, em thương lượng với bác trai bác gái đi, có kết quả thì nhắn anh một tiếng là được." Trần Vĩnh Hải không hề dao động trước sự làm nũng của cô ta.
Tô Hồng Yên dậm dậm chân: "Vậy thôi, em tự đi một mình, hứ!"
Cô ta cầm lấy túi xách, đi về phía cửa lớn.
Đi được hai bước, cô ta dừng lại, quay đầu nhìn ban công, khóe miệng khẽ nhếch.
Muốn chấm dứt thỏa thuận hai tháng ư? Đừng có mơ!
Bây giờ có Trần Vĩnh Hải ở đây, cô ta không tiện tìm Nguyễn Quỳnh Anh hỏi rõ ràng. Chờ đến tối sẽ còn nhiều cơ hội khác.
Nắm chặt chiếc túi xách, cuối cùng Tô Hồng Yên quay đầu lại oán trách liếc Trần Vĩnh Hải một cái, nhấc chân rời đi.
Cô ta đi không lâu, quản gia Hoàng liền dẫn một người đàn ông trung niên vào phòng khách.
Vừa lúc Nguyễn Quỳnh Anh nghe điện thoại xong, từ ban công đi vào, nhìn thấy người đàn ông trung niên này không khỏi trừng mắt kinh ngạc hỏi: "Luật sư Dũng, sao ông lại tới đây?"
Cô còn chưa đi tới văn phòng luật sư mà.
Sao ông ấy lại tự mình tới?
Còn nữa, sao ông ấy biết cô ở đây?
"Chào cô Quỳnh Anh." Luật sư Dũng cười với cô, sau đó nhìn người đàn ông trên sô pha: "Là tổng giám đốc Hải mời tôi tới, nói muốn thương lượng chuyện sửa chữa di chúc cùng cô tại đây."
Nghe xong lời ông ta, Nguyễn Quỳnh Anh bước nhanh tới trước mặt Trần Vĩnh Hải, siết chặt điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Sao anh biết tôi muốn sửa di chúc?"