Quản gia Hoàng bưng thuốc cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười: "Cảm ơn quản gia Hoàng, tôi quên mất."
"Yên tâm đi, lúc nào tôi cũng canh cả." Quản gia Hoàng cười hiền hòa nói.
Trong lòng ấm áp, Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy chén thuốc, nhắm mắt lại uống ực một hơi hết thuốc.
Quản gia thấy cô uống thoải mái như vậy, trên mặt toát lên sự vui mừng, ông ấy cầm chén không lại: "Vậy cô Quỳnh Anh cứ làm việc trước đi, tôi không quấy rầy nữa."
"Được. Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Lúc cô vừa định khép cửa lại thì quản gia Hoàng đột nhiên xoay người: "Phải rồi cô Quỳnh Anh."
"Hửm?" Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh ngơ ngác không hiểu gì.
Quản gia Hoàng chỉ chỉ lên lầu: "Ban nãy cô Hồng Yên đã tới đây."
Ánh mắt tối sầm xuống, Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười hờ hững, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy niềm vui: "Tôi biết rồi, tôi kêu cô ta tới đây, không phải bây giờ anh Hải cần cô ta lắm sao?"
Quản gia Hoàng biết chữ "cần" trong miệng cô là chỉ về mặt nào, có hơi bối rối sờ mũi: "Không phải đâu, trước giờ cậu Vĩnh Hải và cô Hồng Yên chưa từng xảy ra chuyện gì cả, giữa bọn họ..."
"Quản gia Hoàng!" Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay ra dấu kêu ngừng lại: "Đừng nói nữa, vẫn là câu nói cũ, tôi không quan tâm những gì xảy ra giữa bọn họ, cứ như vậy đi."
Dứt lời, cô nở nụ cười áy náy với quản gia Hoàng, sau đó đóng cửa lại.
Quản gia Hoàng bị gió từ cánh cửa thổi vào mặt, có hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô Quỳnh Anh cũng bắt đầu trở nên cố chấp rồi.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa dần đi xa, Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt ra, trong mắt chẳng còn lấy sự lạnh lùng, mà tràn ngập cay đắng xót xa.
Rõ ràng đã quyết định buông tay Trần Vĩnh Hải rồi, không yêu anh nữa.
Nhưng bây giờ biết Tô Hồng Yên thật sự tới đây, nghĩ tới hai người đang ở trong cùng một phòng trên lầu, trong lòng vẫn khó tránh khỏi đau đớn.
Nguyễn Quỳnh Anh à, Nguyễn Quỳnh Anh ơi, mày thật là hết thuốc chữa rồi!
Mạnh mẽ hít thật sâu vào một hơi, Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt vạt áo trước ngực, nhắm mắt lại, dằn hết tất cả những cảm xúc phiền muộn trong lòng, khi mở mắt ra, trong mắt đã trở nên bình tĩnh.
Cô vỗ vỗ mặt, đi tới cửa sổ sát đất.
Nơi đó đang dựng một mô hình áo cưới, tuy rằng còn rất lâu nữa mới có thể hoàn thành tất cả nhưng mới vừa nhìn cũng đã có thể thấy được sự xinh đẹp tuyệt vời của nó.
"Còn mấy ngày nữa thôi, nhịn thêm mấy ngày là tốt rồi..." Nguyễn Quỳnh Anh vuốt vuốt chiếc váy cưới, nói lẩm bẩm trong miệng.
Cô đã quyết định rồi, mấy hôm sau sẽ đi khỏi nơi này.
Đây cũng là lý do vì sao cô nói với Tô Hồng Yên, kết thúc lời thỏa thuận hai tháng này.
Xốc bộ váy cưới lên, Nguyễn Quỳnh Anh kề mặt lại gần, gò má áp vào chất vải mềm mại của chiếc váy cưới, khiến cô không nhịn được cọ cọ.
Thơm quá...
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, khóe miệng nhoẻn cười.
Đáng tiếc là chiếc váy cưới này không thuộc về cô, nhưng cô có thể dùng cáchnày để cảm nhận được cảm giác khi mặc nó vào.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên.
Nụ cười dịu dàng trên gương mặt Nguyễn Quỳnh Anh bỗng chốc biến mất, mở mắt ra đi tới cửa: "Ai vậy?"
"Là tôi." Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tô Hồng Yên.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng sau cửa, tay đặt trên tay nắm cửa nhưng cũng không mở ra, cứ thế hỏi: "Lúc này cô Hồng Yên không ở bên cạnh anh Hải sao? Tìm tôi làm gì vậy?"
"Anh Hải ngủ rồi, nên tôi mới có thời gian qua đây." Tô Hồng Yên cười trả lời, giọng nói còn mang theo một sự khoe khoang.
Ý của cô ta là, anh Hải không ngủ thì tôi mới không qua đây được.
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay nắm cửa, vẻ mặt lại càng lạnh lùng: "Vậy à?"
"Cô Quỳnh Anh mở cửa cho tôi đi, tôi có việc muốn nói với cô đây." Tô Hồng Yên lại gõ cửa một cái, sức lực rất mạnh, gõ tới nỗi cửa cũng phát ra những tiếng vang cực to.
Dường như rất không vừa lòng với hành vi đứng ở cửa lại không thèm mở cửa của Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh không muốn làm mấy người quản gia Hoàng chú ý tới chỗ này, chỉ đành mở cửa ra.
Nhìn thấy gương mặt cười giả tạo của Tô Hồng Yên: "Có chuyện gì thì nói đi!"
"Nói ở đây?" Tô Hồng Yên nhìn xung quanh một chút: "Sợ là không hay lắm nhỉ?"
"Không có gì không hay cả, bây giờ tôi chẳng còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa, còn sợ nói chuyện bị người ta nghe thấy hay sao?" Nguyễn Quỳnh Anh không hề bị dao động, cứ đứng khư khư ở cửa không cho cô ta đi vào trong.
Phút chốc, vẻ mặt Tô Hồng Yên sầm xuống: "Cô Quỳnh Anh thật sự chẳng đếm xỉa tới thứ gì nhỉ, lại nói không quan tâm bất cứ thứ gì nữa, nhưng có thật là không thèm quan tâm không?"
Trong lòng bỗng nhiên nhảy lên một cái, vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh khẽ thay đổi: "Cô muốn làm gì?"
Tô Hồng Yên nở nụ cười âm trầm với cô: "Nghe nói gần đây tập đoàn Nguyễn thị đang xin quầy hàng trưng bày ở trong các trung tâm thương mại lớn, tôi..."
"Tô Hồng Yên, không cho phép cô bày mưu kế quỷ quái gì đó!" Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng trợn mắt lên, cắt ngang lời của cô ta.
Tô Hồng Yên khoanh tay trước ngực: "Không phải cô không quan tâm cái gì hay sao? Vừa nghe tôi nói tới việc quầy hàng trưng bày thì cô đã cuống lên, Nguyễn Quỳnh Anh, cô cũng thích tự vả quá nhỉ."
Hai tay Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lại, móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay: "Rốt cuộc cô muốn như thế nào?"
"Không muốn thế nào cả, bây giờ có thể vào trong nói chuyện chưa?" Tô Hồng Yên nhìn ra sau cô chép miệng.
Nguyễn Quỳnh Anh mạnh mẽ hít sâu vào một hơi, gương mặt nhỏ đen thui tránh sang bên nhường đường.
Tô Hồng Yên khoái trá cười với cô, đi vào trong.
Trong phòng làm việc có hơi bừa bộn, các loại vật liệu bày bừa lung tung khắp nơi.
Tô Hồng Yên cẩn thận bước trên phần đất trống, ánh mắt ghét bỏ đánh giá xung quanh, lúc cô ta liếc nhìn tới chiếc váy cưới trưng trước cửa sổ sát đấy, ánh mắt sáng rực lên, bước nhanh đi tới, đi vòng quanh chiếc váy cưới một vòng, cực kỳ mừng rỡ.
"Đẹp quá." Tô Hồng Yên nói câu khen ngợi thật lòng.
Còn chưa hoàn thành cũng đã làm cho người ta sáng mắt lên. Có thể thấy được sau khi hoàn thành thì chiếc váy cưới này sẽ xinh đẹp tới cỡ nào.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng phía sau, đối với sự khen thưởng của Tô Hồng Yên cũng không thấy vui vẻ gì, vẫn cứ hờ hững.
"Cô Hồng Yên, rốt cuộc cô tìm tôi là vì chuyện gì?" Nguyễn Quỳnh Anh ngồi sau máy may, giọng nói khá là không kiên nhẫn.
Tô Hồng Yên luyến tiếc bỏ chiếc váy trong tay ra, lạnh lùng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Thật ra cũng không có việc gì lớn cả, chỉ là tôi muốn hỏi cô, kết thúc thỏa thuận hai tháng, cô nói thật lòng sao?"
"Thật." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu một cái.
"Thế nghĩa là cô không muốn rời khỏi anh Hải sao?" Tô Hồng Yên nguy hiểm nheo mắt lại.
Nguyễn Quỳnh Anh vén tóc mai xõa lác đác bên tai: "Không, chính vì tôi muốn rời khỏi anh ta, nên mới kết thúc thỏa thuận hai tháng."
"Nghĩa là sao?" Tô Hồng Yên ngẩn ngơ.
Sao cô ta lại nghe không hiểu gì vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh khều khều đường chỉ trên máy may, ánh mắt có hơi thất thần trả lời: "Ý nghĩa rất đơn giản, là vì tôi không thể tin cô được."
Cô đã cứu Tô Hồng Yên một mạng.
Nhưng Tô Hồng Yên lại lấy oán báo ơn, muốn giết chết con của cô, tuy rằng cuối cùng Tô Hồng Yên vẫn chưa kịp ra tay nhưng Tô Hồng Yên vẫn nung nấu ý định này.
Đối với người như vậy, cô cũng sẽ không bao giờ tin tưởng nữa.
"Không tin tôi? Cô cảm thấy tôi bắt cô đi là còn có âm mưa khác hay sao?" Tô Hồng Yên nhíu mày lại, trong mắt toát lên vẻ không vui.
Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh: "Ai biết trong lòng cô có âm mưu gì khác không, tôi làm như vậy cũng chỉ để đề phòng những nguy cơ chưa xảy ra mà thôi, tôi thật sự không thể nào hợp tác với một người lúc nào cũng mang trong lòng mưu kế nham hiểm, suy nghĩ ác độc."
"Tôi suy nghĩ ác độc?" Tô Hồng Yên che miệng cười phá lên.
Sau khi cười xong, vẻ mặt cô ta lại tối sầm xuống, trong mắt toát lên sự ghen ghét điên cười: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô còn có mặt mũi nói tôi như vậy sao? Cô nghĩ rằng tôi muốn trở thành người như vậy ư? Tất cả đều do cô, nếu như cô không bao giờ xuất hiện, thì tôi cũng sẽ không..."
Nói tới đây, dường như Tô Hồng Yên đang kiêng dè điều gì, không nói tiếp nữa.
Nhưng vẻ mặt của cô ta ngày càng vặn vẹo, vặn vẹo tới biến dạng, lại chẳng có nét gì tương tự với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên, ngạc nhiên nhìn Tô Hồng Yên: "Mặt của cô..."
Mặt Tô Hồng Yên rất kỳ dị.
Ngũ quan của người bình thường sẽ xảy ra sự thay đổi theo vẻ mặt của bản thân.
Nhưng ban nãy vẻ mặt Tô Hồng Yên vặn vẹo như vậy, thế mà ngũ quan của cô ta, nhất là mũi và cằm giống như được cố định trên đó, không nhúc nhích chuyển động, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ cứng ngắc.