Nghe thấy Nguyễn Quỳnh Anh nhắc đến mặt mình, trong mắt Tô Hồng Yên xẹt qua vẻ kinh hoàng.
Cô ta quay lưng lại thật nhanh, lấy từ trong túi một hộp phấn trang điểm rồi mở ra, dùng chiếc gương nhỏ trong hộp soi mặt mình vô số lần, thất không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, sự hoang mang trong mắt cũng dần dần giảm xuống.
“Mặt của tôi làm sao à?”Tô Hồng Yên xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Nguyễn Quỳnh Anh.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh càng thêm nghi ngờ nhưng sắc mặt không đổi lắc đầu nói: “Không có gì, tôi chỉ nhắc lớp trang điểm của cô thôi.”
“Vậy sao, cảm ơn Cô Quỳnh Anh đã nhắc nhở.” Tô Hồng Yên lập tức nở nụ cười.
Sau đó rất tự nhiên lấy son môi ra giả vờ muốn trang điểm lại, trong lúc đó ánh mắt âm thầm lướt qua Nguyễn Quỳnh Anh nhiều lần, muốn nhìn ra được điều gì đó.
Nhưng sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh vẫn như thường, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, khiến cô ta không nhìn ra được điều gì. Rốt cuộc Nguyễn Quỳnh Anh có nghi ngờ về gương mặt của cô ta hay không?
Đúng vậy, cô ta đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, mà hình mẫu chính là người phụ nữ khiến cho cô ta vừa hận vừa đố kị trước mặt này, Nguyễn Quỳnh Anh!
Nhớ tới gương mặt bình thường của bản thân trước kia, Tô Hồng Yên không nhịn được chán ghét. Sự đố kỵ trong mắt như muốn hóa thành hàng trăm con dao găm nhỏ muốn giết chết Nguyễn Quỳnh Anh. Theo bản năng, Nguyễn Quỳnh Anh hơi rũ mi hỏi: “Cô Hồng Yên, cô đang nghĩ gì vậy?”
Tô Hồng Yên hồi phục lại tinh thần, cười nói: “Không có gì, chúng ta nói tiếp chuyện vừa nãy đi! Cô nói cô không muốn dựa vào sự giúp đỡ của tôi, vậy cô làm cách nào để rời khỏi anh Hải, định khi nào thì rời đi?”
Hiện nay, vấn đề mà cô ta quan tâm nhất chính là chuyện này.
Lúc đó nếu Nguyễn Quỳnh Anh thật sự bắt đầu nghi ngờ khuôn mặt của cô ta thì cô ta cũng sẽ không thể không làm chút chuyện gì đó khiến người ta vĩnh viễn không cách nào mở miệng được nữa.
Cô ta cảm thấy rằng, mặt của cô ta là điều cấm kỵ, ai cũng không thể vạch trần được!
“Tôi đi như thế nào cũng không cần cô Hồng Yên phải xía vào, còn đi lúc nào thì cô cứ yên tâm, chỉ trong mấy ngày nữa thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh rũ mi mắt, không mặn không nhạt nói.
Tô Hồng Yên đầu tiên là sửng sốt, sau đó lấy tay chạm vào áo cưới, nói: “Trong mấy ngày nữa, vậy áo cưới thì phải làm sao?”
Cô ta còn muốn đợi hai tháng sau khi áo cưới được may xong thì sẽ nghĩ cách để kết hôn với anh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận ra Tô Hồng Yên đang rất nóng vội, châm biếm cười: “Cô Hồng Yên, cô cứ yên tâm, áo cưới sẽ không bị trì hoãn đâu. Trên đời này không thiếu người như tôi, tôi có thể làm thì người khác cũng có thể làm.”
Trước đây cô vẫn cố chấp muốn hoàn thành xong áo cưới bởi vì cô cảm thấy bất luận người mặc là ai thì cô cũng có thể cho rằng đó là chính mình được gả cho Trần Vĩnh Hải.
Sau đó có lẽ vì đứa con, cô liền lùi một bước tìm hai thư ký.
Bây giờ con cũng không còn nữa nên cô quyết định sẽ không yêu lại Trần Vĩnh Hải nữa. Cho nên bộ áo cưới này giao cho ai làm cũng không sao cả, cô cũng sẽ không suy nghĩ một cách lố bịch kiểu sẽ khiến cho áo cưới thay thế mình gả cho Trần Vĩnh Hải nữa.
“Ra là thế.” Tô Hồng Yên nghịch móng tay, nói: “Áo cưới thì ai làm cũng được thôi, chỉ cần hai tháng sau tôi nhận được thành phẩm là được. Nhưng…”
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô ta.
Tô Hồng Yên thổi móng tay, ánh mắt ngừng lại nói: “Tôi hy vọng cô nói được làm được, sau khi rời khỏi anh Hải thì sẽ không còn liên hệ gì với anh ấy nữa, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì đâu.”
Từ nhỏ cô ta đã yêu Trần Vĩnh Hải. Vì anh, cô ta đã thay đổi hoàn toàn bản thân, trở thành một người có ý chí sắt đá.
Cho nên cô ta không cho phép bất kỳ ai tranh giành anh với mình.
Nghe Tô Hồng Yên uy hiếp mình, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh trở nên nặng nề, môi mấp máy: “Không cần cô phải nói, tôi tự mình biết.”
Nói xong câu này, Tô Hồng Yên liền rời đi.
Toàn thân Nguyễn Quỳnh Anh như mất hết sức lực, mềm nhũn ngồi lên ghế. Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào bộ áo cưới trước mặt đến ngây người.
Không biết đã qua bao lâu, cô đứng lên đóng cửa sổ, nhấc tấm thân mệt mỏi gầy yếu trở về phòng trên lầu.
Mấy hôm sau, Nguyễn Quỳnh Anh đồng ý với quản gia Hoàng là sẽ không làm cho Trần Vĩnh Hải tức giận nữa.
Vì vậy cô vẫn luôn phớt lờ anh, xem anh giống như không khí.
Lúc đầu Trần Vĩnh Hải còn làm loạn lên với cô nhưng sau đó anh cũng không thèm để ý đến cô nữa.
Cho nên liên tiếp mấy ngày nay, nhiệt độ của cả căn biệt thự luôn rất lạnh lẽo. Rõ ràng hệ thống sưởi luôn được bật nhưng lại luôn cảm thấy lạnh hơn so với nhiệt độ bên ngoài.
Hai người cứ như vậy khiến cho quản gia Hoàng rất nhức đầu.
Hôm nay, sáng sớm Nguyễn Quỳnh Anh rửa mặt rồi xuống lầu thì nhìn thấy quản gia Hoàng đứng phía sau ghế salon, nói chuyện gì đó với Trần Vĩnh Hải đang ngồi ở ghế salon đối diện.
Thấy cô xuống, hai người liền dừng cuộc nói chuyện lại.
“Cô Quỳnh Anh, chào buổi sáng.”Quản gia Hoàng cười nói với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Quản gia Hoàng, chào buổi sáng.”
Chào hỏi xong cô liền đi thằng vào phòng ăn, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Vĩnh Hải lấy một cái chứ đừng nói gì đến chào hỏi.
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải đen sì, xung quanh anh được bao vây bởi khí lạnh, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt thành nắm đấm, có thể nhận ra anh đang rất tức giận.
Quản gia Hoàng trông thấy thì không biết làm sao, chỉ đành thở dài: “Cậu Vĩnh Hải, chúng ta cũng đi ăn sáng thôi.”
Trần Vĩnh Hải không trả lời ông, đứng dậy đi tới phòng ăn.
Nguyễn Quỳnh Anh đang ăn, nghe thấy tiếng bước chân của anh, động tác nuốt thức ăn của cô hơi khựng lại một giây rồi bưng cốc sữa bò lên uống một ngụm.
Két!
Trần Vĩnh Hải kéo ghế phát ra, tiếng động rất vang.
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày, liếc nhìn anh một cái.
Cái nhìn này vừa vặn bị anh bắt gặp.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng bình tĩnh, giống như một vũng nước đọng.
Mà trong mắt Trần Vĩnh Hải cũng hiện lên đầy sương lạnh.
Lạnh, thấm vào tim gan.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh hơi lóe lên, lại cúi đầu nhìn bữa ăn, cầm lấy dao nĩa cắt miếng thịt ba chỉ trong đĩa.
Mà ánh mắt Trần Vĩnh Hải từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát Nguyễn Quỳnh Anh, không hề có ý thu tầm mắt lại: “Quản gia Hoàng, hai ngày tới tôi không về đâu.”
Động tác rót trà của quản gia Hoàng dừng lại: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải là chuyện gì lớn cả.” Trần Vĩnh Hải đeo khăn ăn.
Lỗ tai Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, tập trung lắng nghe.
Quản gia Hoàng lại cần thận bưng chén hồng trà đến trước mặt Trần Vĩnh Hải, hỏi: “Cậu muốn đi đâu à?”
“Đúng vậy, hai tháng trước tôi đã đồng ý dẫn Hồng Yên đi xem lễ đường đính hôn nhưng mãi chưa đi. Bây giờ có thời gian nên muốn đi hai ngày để xem cho rõ.” Trần Vĩnh Hải nhấp một ngụm hồng trà, con ngươi thâm thúy dừng trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi đầu, tóc xõa xuống che khuất một nửa gương mặt của cô tạo thành một mảng tối khá lớn khiến người ta không nhìn rõ trên mặt cô đang có biểu cảm gì.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Nhưng quản gia Hoàng không giống vậy, ông đứng phía bên kia của Nguyễn Quỳnh Anh nên có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt cô, ông khá sửng sốt.
Mà trong ánh mắt của cô sự chua xót cùng bi thương không hề được che giấu chút nào.
Trong lòng quản gia Hoàng chỉ biết than thở một tiếng, bất lực chỉ biết lắc đầu.
Cô Quỳnh Anh vẫn còn rất yêu cậu chủ, cho dù đoạn tình cảm này xen lẫn cả oán hận, tuy không còn sâu nặng như trước nhưng cô ấy vẫn còn yêu nên sau khi nghe cậu Vĩnh Hải đi xem lễ đường mới khổ sở như vậy.
“Cậu Vĩnh Hải, cậu định đính hôn với cô Hồng Yên sao?”Quản gia Hoàng vẫn kiên trì hỏi.
“Chỉ là đi xem lễ đường thôi.” Trần Vĩnh Hải lạnh giọng trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh nhếch miệng trào phúng.
Xem lễ đường không phải là muốn kết hôn sao, có khi thời gian cũng đã quyết định xong luôn rồi ấy chứ!
“Tôi ăn xong rồi, đi trước đây.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt dao nĩa xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Quản gia Hoàng thấy thức ăn trong đĩa của cô vẫn còn hơn phân nửa, vội gọi: “Cô Quỳnh Anh, cô vẫn chưa ăn được bao nhiêu mà.”
Nguyễn Quỳnh Anh ngoảnh mặt làm ngơ, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cửa.
“Mặc kệ cô ta, không ăn thì thôi!” Khuôn mặt tuấn tú của Trần Vĩnh Hải đanh lại, nặng nề đặt chén hồng trà xuống khiến nước trà bên trong văng ra ngoài, có vài giọt văng trúng lên tay anh, khiến da thịt đỏ lên một mảng.
“Cậu Vĩnh Hải, tay cậu…” Quản gia Hoàng kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng chạy đi phòng khách tìm hòm thuốc.
Trần Vĩnh Hải không kịp gọi ông lại, nhìn chằm chằm vào vết bỏng trên tay, môi mỏng mấp máy.
Lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.
Lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy người gọi tới thì ánh mắt liền trở nên nặng nề.