Chờ chuông điện thoại đã reo một lúc, anh mới bắt máy.
Lúc này, sắc mặt anh càng lúc càng tối tăm, không khí quanh người anh cũng càng lúc càng lạnh xuống, bàn tay bóp chặt điện thoại, bởi vì dùng sức mà run lên.
Quản gia Hoàng cầm thuốc quay lại, đứng một bên không dán lên tiếng.
Mãi Đến lúc Trần Vĩnh Hải cúp máy, ông mới thận trọng mở miệng hỏi: “Cậu Vĩnh Hải, là ai vậy?”
Trần Vĩnh Hải nhìn ông một cái, không nói gì, hai cánh môi mím chặt giống như đang kìm nén cái gì, lát sau mới lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nam Hàn!”
“Nam Hàn…” Quản gia Hoàng nghi ngờ lẩm bẩm đọc lại một lần, cảm thấy rất quen tai.
Mấy giây sau, ông kinh ngạc trợn to hai mắt: “Đó không phải là cậu lớn của gia tộc Hy Nhĩ sao?”
“Là cậu ta!” Trần Vĩnh Hải nhếch môi, trong mắt đều là tức giận.
Trần Vĩnh Hải nhắm chặt hai mắt lại, đè nén cảm giác phiền não trong lòng xuống, giọng nói không chút cảm xúc nói: “Gia tộc Hy Nhĩ gần đây muốn triển khai hạng mục năng lượng mới, không biết thằng nhóc đó nghe được tin tập đoàn Vĩnh Thụy đã nghiên cứu ra từ đâu nên muốn đến đây bàn chuyện hợp tác với tôi, nhân tiện…”
Động tác băng bó của Quản gia Hoàng ngừng lại: “Nhân tiện cái gì?”
Trần Vĩnh Hải nhìn ra phía cửa ra vào, ánh mắt dần thay đổi: “Nhân tiện thăm vợ chưa cưới cũ!”
“Thăm Cô Quỳnh Anh sao?” Quản gia Hoàng nhíu mày.
Không biết Trần Vĩnh Hải có từ chối hay không.
Quản gia Hoàng cẩn thận băng bó xong, giọng nói có chút ghét bỏ nói: “Không phải bọn họ đã từ hôn rồi sao, còn tìm cô Quỳnh Anh làm gì nữa chứ?”
Trần Vĩnh Hải không nói gì, chỉ siết chặt nắm đấm, sắc mặt tối tăm đáng sợ.
“Cậu Vĩnh Hải, cậu đồng ý cho cậu ta tới rồi sao?”
“Mục đích cậu ta đến để bàn chuyện hợp tác, sao tôi lại không cho cậu ta tới được?”
Anh cũng muốn xem xem, có phải người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh kia vẫn còn nhớ đến cậu lớn của gia tộc Hy Nhĩ không.
“Nhưng hạng mục nguồn năng lượng mới, tôi nhớ là cậu đã nhường cho cô Quỳnh Anh rồi mà?” Quản gia Hoàng lộ vẻ không hiểu.
Trần Vĩnh Hải bỏ hai tay vào trong túi quần đứng lên, bình tĩnh nói: “Đó chỉ là một chi nhánh thôi.”
Hiện nay tập đoàn Vĩnh Phát nghiên cứu nguồn năng lượng mới có thể áp dụng cho rất nhiều lĩnh vực. Cho Nguyễn Quỳnh Anh nhưng cũng chỉ là chi nhánh kỹ thuật của nguồn năng lượng mới.
Anh làm sao có thể đem nòng cốt của kỹ thuật nguồn năng lượng mới cho cô được?
Cho cô thứ này cũng đủ để tập đoàn Nguyễn thị phát triển.
“Thì ra là thế.” Quản gia Hoàng bừng tỉnh, cười một tiếng.
Ông đã nói rồi mà, thái độ lúc trước của cậu chủ đối với cô Quỳnh Anh còn ác liệt hơn bây giờ, làm sao có thể chỉ vì một sai lầm nhỏ mà có thể đem toàn bộ nguồn năng lượng mới đền bù cho cô được chứ?
“Được rồi, tôi đi đây, Nam Hàn nói sẽ tới Hà Nội, trước mắt đừng nói cho Nguyễn Quỳnh Anh.” Trần Vĩnh Hải chỉnh lại áo vest trên người, giọng nói đầy cảnh cáo.
Anh muốn xem xem, lúc đó khi cô thấy Nam Hàn đến thì sẽ có phản ứng gì.
Quản gia Hoàng gật đầu: “Cậu Vĩnh Hải cứ yên tâm đi.”
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng: “Sắp xếp hành lý đi, tôi nay tôi sẽ về lấy!”
Nói xong anh sải bước trên đôi chân dài đi ra ngoài biệt thự.
Quản gia Hoàng theo sát phía sau, tiễn anh ra đến ngoài cửa.
Mãi đến lúc Trần Vĩnh Hải đã lái xe đi xa, ông mới bảo nữ giúp việc đóng cổng lớn lại, xoay người đi vào nhà.
Vừa đi vào phòng khách, ông liền trông thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang ôm một cái thùng giấy từ trong thang máy ra.
Cái thùng rất lớn, có thể che khuất đầu của cô.
Quản gia Hoàng liền chạy đến giúp đỡ, giúp cô mang cái thùng đặt lên bàn trà.
“Cô Quỳnh Anh, những thứ này là gì vậy, sao lại nặng thế?” Quản gia Hoàng nhìn thấy cái thùng vẫn chưa dán băng keo, nghi ngờ hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh cười, mở cái thùng ra.
Quản gia Hoàng thăm dò nhìn lại phát hiện đều là những đồ vật mà những bé gái thích, chẳng hạn như con thỏ đồ chơi, vòng tay thỏ, tất cả đồ chơi đều liên quan đến thỏ.
“Đây không phải là những món quà rất quý giá của cô sao?” Quản gia Hoàng chỉ cái thùng.
Ông còn nhớ rõ, lúc cô vừa dọn đến đây, ông đến giúp cô sắp xếp đồ đạc cũng đã nhìn thấy những thứ này.
Lúc đó cô cũng không cho ông đụng vào, cô nói những thứ này là những món quà quý giá đối với cô, cô muốn tự mình sắp xếp chúng.
“Đã từng.” Nguyễn Quỳnh Anh cầm vòng đeo tay thỏ, đặt trong bàn tay, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn nó: “Nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi.”
Những thứ này đều là bốn năm trước lúc cô và Trần Vĩnh Hải ở cùng nhau, anh đã tặng cho cô.
Cô vẫn cất cẩn thận, cho nên mấy thứ này nhìn qua trông vẫn rất còn mới.
Nhưng bây giờ đã không còn cần phải giữ lại nữa.
“Vậy… vậy cô dọn hết ra là chuẩn bị…” Quản gia Hoàng thấy sự lạnh lùng trong mắt cô, trong lòng có dự cảm không tốt.
Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay thả nó trở lại, trả lời ngắn gọn: “Vứt!”
“Nhưng mấy thứ này trông vẫn còn tốt mà.” Quản gia Hoàng đau lòng nhìn cái thùng, cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Nguyễn Quỳnh Anh đóng cái thùng lại, tìm băng dính, vừa dán vừa thản nhiên trả lời: “Vậy quyên góp đi! Dù sao cũng chỉ là những thứ không dùng đến.”
Những thứ này đều không phải là thứ cô thích, chỉ vì đó là đồ Trần Vĩnh Hải tặng cho nên cô mới xem như báu vật.
Nhưng kết quả gần đây cô mới biết được chủ nhân thật sự của những thứ này cơ bản không phải cô.
Bởi vì Tô Hồng Yên thích, cô là thế thân của Tô Hồng Yên nên anh mới tặng cho cô.
Dán chắc cái thùng rồi, Nguyễn Quỳnh Anh bê cái thùng đi ra cửa.
Quản gia Hoàng đi đằng sau lưng cô: “Cô Quỳnh Anh, cô muốn quyên góp đi đâu? Tôi giúp cô!”
“Không cần, tôi tự đi được.” Nguyễn Quỳnh Anh từ chối.
Vẻ mặt quản gia Hoàng khó xử: “Nhưng cậu Vĩnh Hải đã nói không để cho cô ra khỏi cửa, cô ra ngoài thì phải báo cho cậu ấy.”
Nghe thấy vậy, Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại.
Quản gia Hoàng nghĩ cô nghe hiểu, vui mừng nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, để tôi đi cho, cô nói cho tôi biết chỗ muốn quyên góp, tôi đưa đi giúp cô. Thân thể cô vẫn chưa khỏe hẳn, nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi liền vươn tay muốn ôm lấy cái thùng Nguyễn Quỳnh Anh đang ôm trong ngực.
Nhưng lúc tay ông sắp chạm tới phần đáy của cái thùng thì Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên trưng ra khuôn mặt tươi cười, lắc mình tránh được, tiếp tục đi ra cửa, vừa đi vừa không quay đầu lại nói: “Quản gia Hoàng, tôi sẽ quay về sớm thôi.”
“Cái này…” Quản gia Hoàng trợn tròn mắt.
Ông cũng không ngờ Nguyễn Quỳnh Anh sẽ làm như vậy.
Gãi đầu một cái, quản gia Hoàng có chút giở khóc giở cười gọi với theo cô: “Cô Quỳnh Anh, trên đường nhớ cẩn thận đấy.”
Quên đi, cứ để cho cô ấy đi!
Đã nửa tháng nay cô ấy không ra khỏi cửa rồi, ra ngoài một chút cũng tốt, không để cậu Vĩnh Hải biết là được.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy quản gia Hoàng dặn dò, bước chân dừng lại, quay đầu gượng cười: “Quản gia Hoàng, cảm ơn anh mấy tháng này đã chăm sóc tôi.”
Quản gia Hoàng sững sờ giật mình.
Lời này của cô có ý gì đây, sao lại có cảm giác giống như lời từ biệt vậy?
Nghĩ vậy, trong lòng quản gia Hoàng trống rỗng, vừa định hỏi cho rõ ràng thì bóng dáng Nguyễn Quỳnh Anh đã biến mất khỏi biệt thự.
Đến lúc đuổi theo thì lại thấy cô đang lái xe.
Tròng mắt quản gia Hoàng như muốn rớt ra ngoài, hoảng hốt kêu lên: “Cô Quỳnh Anh, cô không có bằng lái mà!”
Nhưng trả lời ông chỉ có tiếng động cơ ô tô.
Nguyễn Quỳnh Anh cứ đi thẳng một đường dạo quanh nội thành, đi dạo khoảng một tiếng cô mới đi đến một nhà tình thương ở vùng lân cận quyên tặng đồ.
Nhưng lúc xuống xe cô lại có chút chần chừ.
Thật sự muốn đem cho đi sao? Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh tự hỏi chính mình.
Trên đường tới, trong lòng đã quyết tâm phải quyên tặng cái thùng đồ này đi. Nhưng đến giờ phút này cô mới phát hiện, chính mình không có cách nào thoải mái làm được như vậy.
Chung quy lại cô vẫn không nỡ bỏ đi!
Gục trên tay lái, Nguyễn Quỳnh Anh nhỏ giọng khóc, khóc vì sự vô dụng và yếu đuối của mình.
Sau khi khóc được một lúc, tâm trạng cũng dần ổn định lại. Cô xoa mắt, sau khi nhìn mãi cánh cổng lớn của chỗ quyên tặng, quay đầu xe rời đi.