Cô không vội quay về biệt thự ngay mà cứ lái xe đi lòng vòng trong thành phố như lúc nãy.
Đi dạo một vòng này cũng tốn mất mấy tiếng đồng hồ.
Điện thoại trong túi xách vang lên, là quản gia Hoàng gọi đến.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng xe ven đường, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mặc kệ cho biểu tượng nhỏ cứ nhảy lên nhảy xuống vẫn không bắt máy.
Mãi đến lúc chuông điện thoại tắt, màn hình trở về giao diện chính cô liền tắt máy bỏ lại vào túi.
“Xin lỗi…” Cô nhỏ giọng nói một câu xin lỗi rồi ôm cái thùng lên ra khỏi xe, đi tới một cửa hàng rất lớn ở ven đường.
Cửa hàng này rất nổi tiếng ở Hà Nội, ở đây không buôn bán gì mà chính là một bảo tàng tình yêu.
Ở đây những cặp yêu nhau vì một lý do nào đó mà chia tay sẽ đem những món đồ có ý nghĩa lúc yêu nhau đưa đến trưng bày ở đây. Đây có thể coi như là một loại tưởng niệm, tưởng niệm tình cảm đã mất.
Nguyễn Quỳnh Anh vào trong cửa hàng liền nghe thấy tiếng khóc, những tiếng khóc này đều bắt nguồn từ những cô gái.
Cô không nhìn lâu, đi thẳng tới quầy. Cô chỉ sợ nhìn thêm chút nữa thì chính mình cũng sẽ không nhịn được mà bật khóc.
“Tôi muốn một quầy trưng bày.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt cái thùng lên quầy, nói thẳng.
Nhân viên nhìn cô một cái rồi nói: “Cô gái, cái thùng này có cô thì không cần dùng đến một quầy trưng bày đâu, chỉ cần một kệ trưng bày là được.”
“Tôi muốn một quầy trưng bày.” Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không thay đổi, lặp lại một lần nữa.
Tất cả đồ đạc trong thùng cô đều muốn trưng bày ra.
Nhân viên không khuyên được cô đành chấp nhận nói: “Được rồi, cô đi theo tôi.”
Nguyễn Quỳnh Anh ôm cái thùng đi theo sau anh ta, đi đến khu vực trưng bày.
Nhân viên giúp cô mở một quầy trưng bày không hề nhỏ, lại lấy một tờ đơn đưa cho cô viết.
Sau khi điền xong, nhân viên liền rời đi, nhường lại không gian cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh mở cái thùng ra, lấy từng món đồ đặt vào tử trưng bày, mỗi lần như vậy đau đớn trong lòng cô đều tăng thêm một chút.
Mãi một lúc sau, cô cũng giống như những cô gái mà mình trông thấy lúc mới bước vào ngồi xổm trên mặt đất bật khóc thành tiếng.
Trong tình cảm, chỉ có tình yêu là khiến con người đau đớn nhất, để người ta chiếm lấy nhưng không thể từ bỏ được!
“Cô gái, cô không sao chứ?” Đỉnh đầu vang lên giọng nói dịu dàng của đàn ông.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu: “Tôi không sao, anh là?”
Cô nghi ngờ đánh giá người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông có dáng người cao lớn, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, khiến cho người đối diện có cảm giác như được tắm gió xuân.
Không hiểu vì sao, rõ ràng cô không quen biết anh ta nhưng lúc nhìn anh ta trong lòng lại có một cảm giác chua xót.
Nhất là khi trong mắt anh ta bộc lộ ra vẻ quan tâm khiến cho cô muốn nhào vào trong ngực anh khóc lớn một trận, kể cho anh nghe hết tất cả những oan ức và đau khổ.
Ý thức được điểm này, Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng hoảng sợ, vội hít một hơi thật sâu, đè nén những cảm xúc vô hình kia lại, đứng dậy.
“Tôi là chủ của cửa hàng này.” Người đàn ông mỉm cười trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh được quan tâm mà hoảng sợ gật đầu: “Chào anh.”
Không ngờ được anh ta lại là ông chủ của cửa hàng trưng bày đồ vật thất tình này.
Nguyễn Quỳnh Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh ta.
Người đàn ông nghi hoặc hỏi: “Trên mặt tôi có cái gì sao?”
“Không có gì cả, chỉ cảm thấy rất lạ thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu ngại ngùng.
Người đàn ông khẽ cười: “Kì lạ chỗ nào cơ?”
Nguyễn Quỳnh Anh đánh giá anh một lượt nói: “Đương nhiên là kì lạ ở chỗ nơi này có rất nhiều cô gái thất tình mà anh là ông chủ không đi quan tâm các cô ấy mà lại đến an ủi tôi.”
Không chỉ như vậy, người đàn ông này còn khiến cho cô có cảm giác rất lạ.
Đối diện với anh ta, cô ngoài việc muốn kể hết mọi uất ức cùng đau khổ cho anh ra thì lại có một cảm giác thân thiết không tả được. Loại cảm giác này cô chỉ cảm nhận được trên người nhà nhưng tại sao cô lại có loại cảm giác này đối với một người lạ chứ?
Nguyễn Quỳnh Anh không nghĩ ra được. Rõ ràng cô chỉ vừa mới gặp mặt anh ta lần đầu, ngay cả họ của anh ta là gì cô cũng không biết.
“Thật ra tôi cũng rất tò mò.” Người đàn ông đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh một chiếc khăn tay trắng tinh, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng nói: “Hôm nay tôi đến cửa hàng để thị sát. Lúc bước vào thì liền nhìn thấy cô đầu tiên, có thể do dung mạo của cô rất giống một người lớn trong nhà tôi!”
Người lớn?
Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt, tim đập càng nhanh hơn: “Xin hỏi, người lớn mà anh nói có quan hệ như thế nào với anh?”
Người đàn ông không hiểu tại sao cô lại đi hỏi loại chuyện riêng tư như thế này nên nhíu mày có chút không vui, sự dịu dàng trong mắt đã giảm xuống rất nhiều, nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Là cô của tôi.”
Cô sao?
Tim đập càng lúc càng nhanh, Nguyễn Quỳnh Anh túm lấy cánh tay của người đàn ông gấp gáp hỏi: “Tên của cô anh là gì?”
“Cô gái, cái này hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô!” Chân mày của người đàn ông càng nhíu chặt hơn, sự dịu dàng trong mắt cũng hoàn toàn biến mất.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng ý thức được không phải nên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi có chút kích động, bởi vì chuyện này đối với tôi rất quan trọng cho nên mới gấp gáp như vậy. Anh hãy nói cho tôi biết cô của anh tên là gì đi, xin anh đấy!”
Nói xong cô cúi đầu xuống trước mặt người đàn ông, khuôn mặt khẩn cầu.
“Cái này…” Người đàn ông hơi do dự.
Thành thật mà nói, anh ta rất không vui với việc cô truy hỏi vấn đề cá nhân.
Nhưng không hiểu tại sao anh ta lại không thể từ chối cô được.
Sớm biết sẽ thế này, anh ta sẽ không vì cô có dung mạo tương tự như cô của mình mà chạy đến quan tâm cô.
Người đàn ông rất hối hận không biết phải làm sao. Trong lúc anh đang rầu rĩ rốt cục có nên nói cho Nguyễn Quỳnh Anh biết hay không thì quản lý cửa hàng vội vội vàng vàng chạy đến, sắc mặt lo lắng nói: “Ông chủ, xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì?” Vẻ mặt người đàn ông rất nghiêm túc.
Quản lý ghé sát tai nói gì đó với anh ta.
Khuôn mặt người đàn ông càng nặng nề hơn: “Đi!”
Hai người một trước một sau rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy vậy vội kêu lên: “Đợi đã, xin anh…”
Còn chưa nói hết câu, người đàn ông đã dừng lại, hơi nghiêng mặt, không kìm được nói: “Cô gái, nếu như cô vì câu nói kia của tôi, nói cô có dung mạo giống với cô của tôi mà cố tình muốn tạo mối quan hệ thì xin lỗi có lẽ sẽ khiến cô phải thất vọng rồi.”
“Không phải, tôi chỉ…”
Người đàn ông giơ tay, một lần nữa cắt ngang lời cô nói: “Cô gái, lúc nãy tôi nói có hơi nặng lời tôi xin lỗi, nhưng đối với người gặp lần đầu như cô lại cứ truy hỏi chuyện cá nhân của người khác thì cũng xin cô nên giảm bớt xuống. Còn nữa, tôi tặng cô một lời khuyên, con gái thì nên sống thực tế một chút.”
Nói xong người đàn ông cất bước đi, để lại một bóng lưng phóng khoáng.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn nhìn theo hướng anh ta đã đi xa, chớp mắt một cái.
Có phải anh ta đã nghĩ nhiều rồi không? Anh ta nghĩ rằng cô muốn tiếp cận anh ta sao?
Nguyễn Quỳnh Anh đỡ trán, đối với việc người đàn ông đã hiểu lầm, cô không tức giận chút nào, thậm chí có chút buồn cười.
Anh ta căn cứ vào đâu mà lại kết luận rằng cô muốn tiếp cận anh ta chứ?
Rõ ràng cô chỉ muốn biết người cô ở trong miệng anh ta có phải là mẹ của cô hay không, hoặc có quan hệ chị cô gì với mẹ cô. Dù sao lần đầu gặp mặt nhưng cô lại có cảm giác thân thiết với anh ta, mà anh ta cũng nói cô và cô của anh ta cũng khá giống nhau cho nên cô mới không tin lại có sự trùng hợp như vậy.
Bởi vì mặt mũi của cô chính là được dì truyền từ mẹ.
Không được, cô không thể từ bỏ như vậy được. Không dễ gì mới có một chút manh mối về người nhà của mẹ, cô nhất định phải hỏi được chút gì đó.
Nghĩ xong cô nắm chặt tay lấy dũng khí, đuổi theo hướng người đàn ông kia đã rời đi.
Lúc đuổi đến cửa thì trông thấy người đàn ông kia chuẩn bị lên xe.
“Đợi đã.” Nguyễn Quỳnh Anh vẫy tay gọi lớn.
Người đàn ông nghe thấy tiếng của cô thì sắc mặt tối sầm. Nhanh chóng ngồi vào trong xe, giục tài xế nhanh lái xe đi.
Tài xế không dám chậm trễ, đạp chân ga.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa chạy đến thì xe đã chạy qua mặt cô đi ra ngoài, tạo thành một trận gió lớn làm tóc cô rối tung lên.
“Làm sao lại đi như vậy chứ…” Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, mất mát lẩm bẩm.