Quản lý không kìm được liếc mắt có chút khinh bỏ nhìn cô nói: “Này cô gái, cô thật sự muốn quấn lấy ông chủ của chúng tôi sao?”
“Tôi không có.” Nguyễn Quỳnh Anh hồi phục tinh thần, lắc đầu.
Quản lý không tin lời cô nói, bĩu môi: “Thôi đi, rất nhiều cô gái trẻ đều nói vậy.”
Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ: “Tôi thật sự không có ý này với ông chủ của các người, tôi chỉ muốn biết tên của cô của anh ta thôi.”
“Cô thật kỳ quái, dùng cô của ông chủ đến làm phiền,anh ấy cô là người đầu tiên đấy.” Quản lý cảm thấy thú vị liền đưa tay vuốt cằm.
Dưới chân Nguyễn Quỳnh Anh hơi di chuyển, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Mất não à?
Vừa tức vừa buồn cười, Nguyễn Quỳnh Anh thở dài.
Đột nhiên cô nhớ ra cái gì đó, hai mắt sáng lên nhìn chăm chăm vào người quản lý: “Đúng rồi, ông chủ của các anh họ gì vậy?”
Không biết tên cô của người đàn ông kia thì biết họ của anh ta cũng được mà.
Nếu là cô của anh ta thì họ của anh ta và cô anh ta chắc chắn sẽ giống nhau.
Nếu họ của anh ta và mẹ giống nhau thì điều đó đủ để chứng minh người đàn ông kia có thể là anh họ của mình, còn mẹ của mình chính là cô của anh ta.
“Không phải chứ, ngay cả ông chủ của chúng tôi họ gì cô cũng không biết, sao cô còn quấn lấy anh ấy chứ?” Quản lý thốt lên kinh ngạc, dùng ánh mắt kì lạ quan sát cô.
Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh đóng lại rồi lại mở ra: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, làm sao biết anh ta họ gì được chứ?”
“Cũng đúng.” Quản lý gật đầu: “Nhan sắc và xuất thân của ông chủ nhà chúng tôi cũng đủ khiến cho mấy cô gái trẻ tuổi tranh nhau nhào lên rồi.”
“Anh đủ rồi đấy!” Càng nói càng quá đáng, Nguyễn Quỳnh Anh có chút tức giận, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại: “Phiền anh nói cho tôi biết họ của ông chủ của anh là gì được không, chuyện này rất quan trọng đối với tôi.”
“Ôi, không kiềm chế nổi nữa rồi à?” Auản lý híp mắt lại.
Nguyễn Quỳnh Anh lườm anh ta.
Quản lý vuốt mũi: “Được được được, tôi cho cô biết, ông chủ của chúng tôi họ An!”
Con ngươi cô chợt co rút lại, cả người Nguyễn Quỳnh Anh chấn động, quay cuồng, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Mãi một lúc sau cô mới tìm lại được giọng của của mình: “Anh ấy thật sự là…”
Túm chặt vạt áo trước ngực, Nguyễn Quỳnh Anh thở dồn dập, trên mặt là vẻ vừa mừng vừa lo.
Người đàn ông kia thật sự là anh họ cô, rốt cuộc cô cũng tìm được người thân của mẹ rồi.
Họ của mẹ cô cũng là An.
Nguyễn Quỳnh Anh kích động rơi nước mắt: “Cái đó… Có thể cho tôi cách liên lạc với ông chủ của anh được không?”
Cô căng thẳng vặn ngón tay.
“Cô nằm mơ đi.” Mặt quản lý lập tức xị xuống: “Vừa hỏi họ của ông chủ tôi xong, bây giờ lại hỏi cách liên lạc với ông chủ của tôi. Này cô, cô còn nói là không muốn quấn lấy ông chủ của chúng tôi sao?”
“Tôi…” Nguyễn Quỳnh Anh không biết nói gì.
Thật sự cô không phải như vậy.
Nhưng cách làm của cô bây giờ cũng giống như đang quấn lấy người khác vậy.
Cô có chút khổ não cụp mắt xuống, Nguyễn Quỳnh Anh lấy từ trong túi ra giấy bút, soạt soạt viết một dãy số, là số điện thoại của cô.
Cô xé tờ giấy khỏi quyển sổ, đưa bằng hai tay cho quản lý: “Đây là cách liên lạc của tôi, nhờ anh chuyển cho ông chủ của anh và nói với anh ấy tôi là con gái của An Tú Nhã, tôi nghĩ anh ấy sẽ gọi cho tôi.”
Năm đó mẹ có rất nhiều quà cưới có giá trị, có thể thấy trước khi kết hôn rất được yêu thương chiều chuộng.
Cô không tin người nhà mẹ sẽ không quan tâm đến bà.
Đương nhiên việc cô tìm người nhà của mẹ cũng không phải là muốn gì từ họ. Mà cô chỉ muốn nói cho bọn họ biết, mẹ thật sự rất nhớ họ, trước khi tự sát còn gọi bố mẹ.
“Anh Tú Nhã là ai?” Quản lý nhìn qua tờ giấy, cắt ngang dòng hồi ức của Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay, không chắc chắn lắm nói: “Là cô của anh ấy.”
Chắc chắn là cô rồi! Dù sao anh ta cũng nói cô và cô của anh ta khá giống nhau.
Kể cả người cô trong miệng anh ta nói lúc đó không phải là mẹ cô đi chăng nữa thì đó cũng chắc chắn là chị hoặc em gái của mẹ, cho nên mẹ mình cũng chính là cô của anh ta.
“Cô gái, cô đang đùa tôi đấy à?”
Quản lý giễu cợt: “Cô của ông chủ chúng tôi chưa chắc đã tên là An Tú Nhã đâu.”
“Không biết là tên gì, anh cứ đưa cách liên lạc của tôi và những lời tôi vừa nói, nói cho anh ấy biết là được, xin anh đấy.” Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xuống cầu xin anh ta.
Quản lý có chút nhức đầu gắt một tiếng: “Được rồi, tôi biết rồi. Tôi chuyển giúp cô là được chứ gì.”
“Cảm ơn anh.”Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng mừng rỡ.
“Nhưng tôi cũng không dám chắc chắn ông chủ chúng tôi có liên lạc với cô hay không đâu.” Quản lý quơ quơ tờ giấy trong tay.
Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt xuống.
Thành thật mà nói thì cô cũng không chắc chắn lắm, nhưng cô không tin rằng người nhà của mẹ sẽ tuyệt tình đến vậy.
Vừa nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu, vẻ mặt tin tưởng: “Tôi dám chắc.”
Trong mắt quản lý xẹt qua một tia xem thường nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Được.”
Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, sau khi nói cảm ơn nhiều lần liền lái xe đi.
Mãi đến lúc xe của cô đã đi khuất, nụ cười trên mặt quản lý mới dần biến mất. Vẻ mặt khinh miệt xé nát tờ giấy rồi ném vào thùng rác bên đường, sau đó phủi tay quay vào cửa hàng.
Nguyễn Quỳnh Anh mang tâm trạng khá tốt trở lại biệt thự.
Quản gia Hoàng nghe thấy tiếng xe, vội vã ra đón.
Thấy cô từ trên xe bước xuống, tâm trạng vẫn treo lơ lửng mới dần dần hạ xuống.
Tốt quá, cô ấy đã quay lại rồi.
Ông thật sự nghĩ rằng lúc đó cô nói từ biệt thì cũng chuồn mất.
Nhất là khi cô lại không nghe điện thoại của ông, thật sự ông đã lo lắng chờ đợi đến cực điểm, thiếu chút nữa đã gọi điện cho cậu Vĩnh Hải.
Quản gia Hoàng mang khuôn mặt tươi cười đi đến: “Cô Quỳnh Anh gặp chuyện gì vui mà cứ cười mãi vậy.”
Nguyễn Quỳnh Anh sờ mặt một cái, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Tôi tìm thấy người thân của mình rồi.”
“Ai vậy?” Quản gia Hoàng ngây ra một lúc: “Là cậu Việt Anh sao?”
“Không phải.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Quản gia Hoàng càng thêm buồn bực: “Là người thân nào vậy?”
Cũng không thể là Nguyễn Trâm Anh được!
Nguyễn Quỳnh Anh không đem chuyện mình đang tìm người nhà của mẹ nói ra, khoát ngón tay, dí dỏm nói: “Bí mật.”
Nói xong, cô ngâm nga hát đi vào thang máy lên lầu.
Quản gia Hoàng lắc đầu bật cười.
Mặc dù đối với người thân trong miệng cô cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô không muốn nói thì ông cũng không muốn hỏi rõ ràng.
Cô vui vẻ như vậy, nghĩ đến người thân kia chác đó là những người rất thân thiết. Cô có thể khôi phục lại sự hoạt bát nửa tháng trước, ông rất vui.
Nửa tháng này, cô luôn trầm lặng, lại có chút hậm hực. Ông vẫn luôn lo lắng cho cô, nhưng bây giờ, ông có thể yên tâm hơn một chút.
Hoạt động một chút cơ thể già khọm, quản gia Hoàng vui vẻ đi vào phòng bếp bảo mọi người chuẩn bị bữa tối.
Buổi tối, nữ giúp việc lên gọi cô đi ăn cơm.
Nguyễn Quỳnh Anh rầu rĩ không vui đi vào phòng ăn.
Cô hơi cúi thấp đầu, đi đến ghế ngồi của mình, kéo ghế ra ngồi xuống. Từ đầu đến cuối cô không hề ngẩng đầu lên.
Dáng vẻ muốn chết không thiết sống của cô, Trần Vĩnh Hải trông thấy thì chau mày, trong lòng rất phiền muộn.
Người phụ nữ này, trước đây chỉ xuống lầu thôi cũng không chú ý, mấy lần suýt thì bị ngã, đi đường cũng bắt đầu thơ thẩn, không sợ sẽ va phải chỗ nào sao?
Có phải anh nên đem hết đồ dùng trong nhà đổi hết thành đồ bơm khí không?
Trần Vĩnh Hải nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đen sì.
Tô Hồng Yên nhìn thấy, siết chặt đôi đũa trong tay, trong mắt hóa thành một mảnh tối tăm, nét mặt lại trêu chọc nói: “Cô Quỳnh Anh, không phải cô thả hồn đi đâu mất rồi chứ! Ngay cả tôi và Trần Vĩnh Hải cũng không nhìn thấy.”
Nghe thấy giọng của cô ta, Nguyễn Quỳnh Anh bỗng ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thoáng qua biểu cảm không vui của Trần Vĩnh Hải, sau đó mới nhìn sang Tô Hồng Yên: “Không phải hai người ra nước ngoài sao?”
“Bay chuyến mười giờ, bây giờ vẫn còn sớm.” Tô Hồng Yên uống một ngụm canh, không mặn không nhạt trả lời.
“Vậy à?” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, không hỏi nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Nhưng vào lúc này, Trần Vĩnh Hải lại lạnh giọng nói một câu: “Vừa nãy cô suy nghĩ gì?”